CHƯƠNG 23: LƯU LUYẾN TRẢ TÍN VẬT
Tác giả: Luna Huang
Nhữ Dao bị âm thanh kia làm cho hồn nhập về xác, nàng vội vàng giấu ngọc bội ra sau lưng, lúng túng nói: “Biểu. . .biểu ca. . .” Hắn ở đây làm gì? Không phải hắn đi cùng Nhữ Hinh sao?
Tay nàng cầm ngọc bội càng chặt hơn rất nhiều phần, nàng rất sợ hắn nhận ra ngọc bội muốn lấy lại. Nàng vốn không có ý định trả lại cho hắn, không phải nàng tham lam gì một miếng ngọc bội mà vì nếu lỡ như sau này nàng có gả cho nam nhân khác, nàng vẫn có miếng ngọc bội này bên người như hắn ở bên nàng vậy, ít nhất vẫn còn thứ để tưởng nhớ.
An Lam Ca bật cười ha ha, mắt thú vị trêu nàng: “Tứ biểu muội thực sự cho là ta biết ăn thịt người sao?” Lúc nào nàng gặp hắn cũng sợ thành như vậy.
“Mới không. . .mới không có.” Nhữ Dao đầy đầu mồ hôi đáp trả. Lúc này trong đầu nàng chỉ có một câu đó là hắn đã nhìn thấy ngọc bội chưa nên không còn suy nghĩ được thứ gì khác nữa.
An Lan Ca nhìn quanh lại hỏi nàng: “Không phải tứ biểu muội đi cùng thái tử điện hạ sao? Vậy người đâu? Vì sao tứ biểu muội một mình ngồi ở đây?”
“A. . .điện hạ, điện hạ hắn. . .” Nhữ Dao càng thêm lúng túng không nói được thành câu. Nàng nào biết hắn đi đâu mà đáp chứ, chân là mọc trên người hắn cơ mà, cho nàng mười cái mạng nàng cũng không dám quản chuyện của hắn.
An Lam Ca nhìn thái độ kia liền đã đoán ra được thế nên cũng không tiếp tục hỏi làm khó nàng nữa. Mắt hắn nhanh chóng dời đến đôi tay xinh đẹp được nàng giấu phía sau lưng kia: “Tứ biểu muội, không biết có thể cho ta xem miếng ngọc muội đang cầm trên tay được không?”
Biết không giấu được nữa, Nhữ Dao lưỡng lự một lúc rồi chậm rãi đưa cho hắn xem. Chôn gương mặt do biến hóa mà màu sắc lẫn lộn đến khó coi của mình xuống đất, hàm răng trắng cắn cắn môi nghĩ đường lui cho bản thân.
An Lam Ca nhìn rõ miếng ngọc, hắn kinh hỉ dưa tay cầm lên hỏi: “Tứ biểu muội tìm được ở nơi nào?” Từ lúc phát hiện mất miếng ngọc hắn đã tìm khắp nơi những vẫn không tìm được, đây là tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời hắn.
Nghe âm thanh của hắn, Nhữ Dao mạnh ngẩng đầu lên, trong mắt vạn phần ngạc nhiên. Miếng ngọc này đối với hắn vạn phần quan trọng, là do người quan trọng tặng cho hắn sao?
Không nhận được câu trả lời, An Lam Ca cuối đầu nhìn Nhữ Dao, thấy được vẻ ngạc nhiên của nàng hắn lại tỉ mỉ giải thích: “Ngọc bội này vốn là tín vật định thân của phụ mẫu ta. Khi họ mất ta được đưa đến Nhữ gia, sau này di mẫu đưa lại cho ta nên ta luôn mang theo nó bên người. Ta cứ tưởng bản thân làm đánh mất rồi không ngờ nó ở chỗ của tứ biểu muội!”
“A. . .” Hóa ra là tín vật của phụ mẫu. Nhữ Dao gật gật đầu, tinh thần thả lỏng mười phần.
An Lam Ca còn vui vẻ đưa miệng ngọc tới trước mặt nàng: “Lúc trước bọn họ mỗi người một mảnh, nên miếng ngọc này khi họ thành thân mới được mang đi ghép lại.”
Lúc này Nhữ Dao mới bừng tỉnh đại ngộ. Lâu nay nàng vẫn luôn nghĩ không ra, một miếng ngọc tốt vì sao rơi xuống thảm lại vỡ thành hai mảnh, mà đường vỡ lại còn như là vỡ đã lâu nữa. Nguyên lai nó đã vỡ từ trước.
“Phải rồi, tứ biểu muội còn chưa nói ta nghe tìm được nó ở đâu.” An Lam Ca lại trở về chủ đề chính.
“Muội nhặt được nó rơi ở trong phòng, thấy nó đẹp như vậy nên mới. . .giữ lại. . .” Nhữ Dao đang cố gắng nặn cho ra ngôn từ để hắn không bắt bẻ được.
Không để nàng nói hết An Lam Ca mở miệng cắt đứt lời: “Nguyên lai là rơi ở phòng tứ biểu muội, chẳng trách ta tìm không thấy.” Có lẽ là do năm đó hắn đến phòng nàng rồi làm rơi mất. Chỉ là hắn đang cao hứng nên không hề để ý đến mặt Nhữ Dao vì ngượng đã đỏ đến không có thứ nào sánh được.
“Nếu nó là của biểu ca, vậy cũng nên vật hoàn cố chủ rồi.” Dù có bao nhiêu không muốn nàng vẫn phải cười nói ra câu này.
“Vậy đa tạ tứ biệu muội luôn giúp ta giữ kỹ trong thời gian qua.” An Lam Ca hướng nàng ôm quyền