CHƯƠNG 35: LẠI DỌA NGƯỜI RỒI
Tác giả: Luna Huang
Nhữ Hinh một thân y phục màu sắc trang nhã chỉnh tề, nhưng trên mặt treo đầy mệt mỏi bước ra khỏi phòng, nàng không đến chỗ An thị mà là dặn Thiêm Hương: “Đến nói với mẫu thân chút nữa ta sẽ đến gặp nàng, giờ ta đến thăm tam ca trước.”
“Tiểu thư, hiện giờ người không thể đi một mình, vẫn là để nô tỳ. . .” Thiêm Hương còn chưa nói xong đã thấy Nhữ Hinh nặng nề ngã xuống đất bất tỉnh. Nàng vội bế nàng ta vào phòng rồi chạy đến phân phó người báo cho An thị, rồi để hạ nhân mời đại phu.
Lúc Nhữ Hinh tỉnh lại đã thấy An thị ngồi ở bên cạnh mình, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Vì sao lại phát sốt rồi? Còn có chỗ nào không khỏe không?”
Nhữ Hinh nằm im khẽ lắc đầu, mắt nàng đảo một vòng tìm thân ảnh của Nhữ Nhiên. Để nàng thất vọng rồi, hắn không có đến, nhưng nàng lại thấy được đôi mắt có chút sưng húp của Nhữ Dao, lại thấy được đôi tay băng kín của An Lam Ca.
“Biểu ca, tay của ngươi. . .”
An Lam Ca giơ tay lên, cười giải thích: “Đêm qua luyện công nhập tâm nên bị thương. Ngũ biểu muội vẫn nên tự lo cho mình trước, ta khỏe thế này nhất định không sao?” Hắn cũng không nói dối, hôm qua rõ ràng hắn dùng thân cây bồ đề luyện công cơ mà, chỉ là không có nói bản thân vì tức giận nên mới luyện công thôi.
Chỉ là nhìn thấy ánh mắt ưu thương của Nhữ Hinh dành cho mình khiến hắn có chút nghĩ không ra, đây là loại biểu tình gì? Nếu hắn đoán không lầm chính là đau lòng thay hắn, nhưng. . .nàng nào biết gì đâu.
Lạc Cách Quận từ ngoài cửa bước vào, vừa thấy Nhữ Hinh đã lắc đầu thán: “Ay nha, Hinh muội sao lại bất cẩn như vậy a, hôm nay ta vừa định rủ muội lên trên Linh Lung tháp ngắm cảnh.”
Nhữ Hinh đảo mắt khẽ cười: “Đợi muội khỏi bệnh nhất định cùng Quận ca ca leo lên đó, lại nói người thua liền bị vẽ mặt xấu.”
“Nhất ngôn vi định.” Lạc Cách Quận nằm hờ một quyền, khẽ chạm lên trán của Nhữ Hinh như cùng nàng khế ước vậy.
An Lam Ca dùng khuỷu tay khẽ húc Lạc Cách Quận một cái: “Tính cả phần của ta nữa, các ngươi thật xấu bỏ qua ta.”
Nhữ Hinh nhân cơ hội này tố cáo: “Quận ca ca bảo biểu ca vô lương bỏ hắn lại trên cầu treo để hắn sợ đến nhũn chân đi không nổi a.”
Nhữ Dao cùng An thị nghe được che miệng cười khúc khích. Ánh mắt đều đầy trêu ghẹo nhìn về phía Lạc Cách Quận.
An Lam Ca hít một hơi nhìn Lạc Cách Quận: “Ngươi còn dám nói xấu ta?” Hắn biết Lạc Cách Quận là sợ Nhữ Hinh đi không nỗi nên cố ý làm vậy. Hôm đó hắn cũng muốn lưu lại nhưng lại sợ cầu treo chịu không nỗi sức nặng của nhiều người nên mới qua trước. Thế nên hắn không có vạch trần mà cùng đùa với mọi người: “Ta nhất định không tha cho ngươi, phải để gương mặt tuấn tú thu hút mỹ nhân của ngươi bôi đầy mực đen.”
“Có bản lĩnh thì đến đây.” Lạc Cách Quận hất cằm khiêu khích.
An thị chép miệng cười nói: “Đủ rồi đủ rồi, Hinh nhi bệnh vẫn còn chưa khỏe các ngươi ở đây nháo cái gì.”
Nhữ Dao dịu dàng nhưng lại mang theo chút kiên quyết ủng hộ Nhữ Hinh: “Ngũ muội vẫn là nghỉ ngơi nhiều chút đến khi khỏi hẳn nhất định phải để đám nam nhân kia bị vẽ mực đầy mặt.”
Nhữ Hinh cười tít mắt: “Nhất định không để tứ tỷ thất vọng.” Con mắt hồ ly gian xảo lại phóng đến trên người hai nam nhân. Nàng biết nàng nhất định sẽ thắng, bởi lần nào cùng tỷ thí cũng là bọn hắn nhường cho nàng.
Nói thêm vài câu mọi người cũng rời đi để Nhữ Hinh nghỉ ngơi. Lúc này bụng của nàng mới bắt đầu có dấu hiệu biểu tình. Nàng được Thiêm Hương đỡ lên tựa ở trên giường chậm rãi dùng cháo hạt sen.
Nàng cũng không hỏi Nhữ Nhiên vì sao không đến thăm nàng, bởi nàng biết rõ sức khỏe của hắn không tốt, nếu lại bị nàng lây bệnh nhất định sẽ yếu ớt hơn. Chỉ tiếc chuyện này cấp bách nhất định phải đi nói cùng hắn.
Nàng nâng mắt nhìn Thiêm Hương đang ở trước mặt chậm rãi thổi thìa cháo hạt sen nóng. Nàng biết nàng ta sẽ không để nàng đi gặp Nhữ Nhiên đâu thế nên khi ăn hết cháo chuyện đầu tiên nàng làm chính là đuổi người.
“Ngươi đến trù phòng hầm một chung tuyết nhĩ đường phèn cho ta, nhớ kỹ phải cho táo đỏ, phải hầm trong ba canh giờ”
Nghĩ tiểu thư là bệnh nên muốn ăn nên Thiêm Hương không chút do dự đáp ứng. Trước khi đi, nàng cũng không quên đỡ Nhữ Hinh nằm lại trên giường đắp chăn cẩn thận.
Thiên Hương rời đi, Nhữ Hinh nằm thêm một chút dưỡng sức lại mệt mỏi ngồi dậy khoác áo choàng ra ngoài. Chỉ là vừa bước ra khỏi bậc cửa không được năm bước, vì không có điểm tựa nàng lại lần nữa té xuống đất, chỉ là giờ đât mặt đất đã khô nên ngoại trừ bụi cùng lá cây khô ra thì cũng không còn thứ khác.
Nàng cau mày cố gắng chống tay cố nâng thân thể nặng nề đứng lên, tay nàng nóng hổi chạm vào mặt đất cứng rắn lạnh băng để không tự chủ mà rùng mình, lực cũng run run không vững. Mà do sốt cũng không nhẹ nàng mấy lần đều ngã trở xuống. Tóc nàng xõa