CHƯƠNG 39: TOÀN LÀ THÙNG CƠM
Tác giả: Luna Huang
Sáng sớm An Lam Ca cùng Lạc Cách Quận phải đi chỉ huy hạ nhân dọn đồ nên không ở. Nhữ Hinh cùng An thị Nhữ Dao dùng qua tảo thiện lập tức vui vẻ một mình chạy đến Linh Lung tháp đợi bọn họ.
Lung Linh tháp ở cách xa thiềm viện nhưng đứng ở cây cầu treo gỗ có thể nhìn thấy được rất rõ. Thế nên cũng biết tòa tháp có bao nhiêu cao bao nhiêu to lớn.
Nhữ Hinh chạy một mạch đến đó, cách tòa tháp ngày một gần. Chỉ là khi nàng chạy đến liền thấy một cảnh tượng kinh hoàng khiến bản thân chấn kinh đến nói không nên lời.
Nàng thấy có người từ trên đỉnh tháp ngã xuống, chớp mắt một cái, cách chân tháp chừng mười mét đã xuất hiện một thi thể nằm trong vũng máu. Thi thể úp mặt xuống đất khiến người nhìn không thấy dung mạo, nhưng nhìn trang phục nàng biết đó là nha hoàn của đám người Phạm gia.
Không hiểu sao nàng không sợ những thứ đó nhưng sáng sớm thấy được vẫn là bị kinh cụ. Mùi máu tanh tưởi khiến nàng ôm ngực nôn tại chỗ.
Lúc này đột nhiên có tiếng hét thất thanh từ sau lưng truyền vào trong tai Nhữ Hinh, tiếp đó là âm thanh kêu lớn: “Giết người, giết người rồi!”
Rất nhanh tất cả mọi người đều tụ tập đến hiện trường. Âm thanh nghị luận ầm ĩ về cách xác chết kia. Nhữ Hinh vẫn còn nôn đến mật xanh mật đỏ, gương mặt xanh xao không che giấu được.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
An thị chạy đến vỗ vai Nhữ Hinh trấn an: “Hinh nhi, đừng sợ, mẫu thân sẽ không để ngươi có chuyện gì.”
Nhữ Dao sợ đến chân không nhấc nỗi, nhắm tịt mắt lại cả người ngã vào người hai nha hoàn thiếp thân của mình. Vì sao sẽ ngay lúc này xảy ra chuyện, đã vậy còn là để một mình Nhữ Hinh nhìn thấy nữa?
Phương trượng cũng bước đến nhìn qua thi thể rồi chấp tay niệm: “A di đà phật, thiện tai thiện tai.”
Lúc này đám người của Phạm gia cũng có mặt. Nữ nhân trẻ tuổi nhất trong đám người vừa nhìn thấy thi thể lập tức khóc lóc chạy đến: “Là Xuân Hoa, lão gia đó là Xuân Hoa.”
Phạm lão gia vừa nhìn thấy đã cảm thấy ác tâm, hắn nào dám nhìn tiếp. Hắn phất phất tay nói: “Chỉ là một hạ nhân không cần lưu tâm như vậy.”
Nhữ Nhiên ngồi trên ghế được hạ nhân đặt ở gần hiện trường, hắn cố sức hô to: “Không ai được đến gần hiện trường, tòa bộ phong tỏa chờ quan huyện đến.”
Phạm lão gia nghe vậy liền không vui, bước đến bên cạnh chất vấn Nhữ Nhiên: “Nhữ công tử, đây là hạ nhân của bổn phủ, lão phu không muốn truy cứu, nàng chỉ là ngã xuống không cần đến quan huyện.” Hắn là ngại phiền phức mà hạ nhân trong mắt của hắn cũng không phải người đương nhiên hắn không muốn vì chuyện này mà dây dưa mất thời gian.
Nhữ Nhiên lại ho qua một trận mới phản bác: “Đích xác đó là hạ nhân của quý phủ nhưng không việc gì lại leo lên Linh Lung tháp để ngã xuống, cho dù có thực sự là bất cẩn mà ngã cũng phải truy tra mục đích nàng lên đó.” Chuyện Nhữ Hinh nhìn ra được hắn đương nhiên cũng nhìn ra được, thế nên khi Phạm lão gia xác nhận là người của mình hắn cũng không chút ngạc nhiên. Chỉ là để hắn lưu tâm chính là vì sao Phạm lão gia lại không hề có ý định truy cứu gì, đổi lại nữ nhân kia lại khóc thương tâm như vậy. Lại nói, chuyện này liên quan đến muội muội, hắn nào có thể bỏ qua.
Phạm lão gia á khẩu, tức giận phất tay áo cùng đám tiểu thiếp rời đi.
Tiểu thiếp trẻ tuổi nhất của Phạm lão gia đang định chạy đến bên cạnh thi thể của nha hoàn tên Xuân Hoa vì âm thanh của Nhữ Nhiên cũng không dám tiếp cận. Khi nghe được lời của Phạm lão gia liền chạy theo hắn không dám quay lại nữa.
Không lâu sau đã thấy quan huyện lệnh đến hiện trường. Hắn gọi hết tất cả mọi người ra ngoài để thẩm vấn. Vừa gặp nhau Phạm lão gia đã hớn hớ bước đến nhận bằng hữu: “Lý đại nhân đã lâu không gặp.”
Lý đại nhân vừa thấy được Phạm lão gia cũng kinh ngạc không ngớt, hồi qua thần, hắn cũng ôm quyền cười: “Phạm đại. . .không, Phạm lão gia đã lâu không gặp.”
Nhữ Nhiên nhìn quan hệ của bọn hắn cũng đoán ra được một chút, nhưng vẫn mở miệng hỏi: “Nguyên lai Lý đại nhân quen biết Phạm lão gia sao?”
Lý đại nhân quay sang liền nhìn thấy Nhữ Nhiên, chỉ là hắn không nhận biết đương nhiên cũng sẽ không khách sáo, vẻ mặt đầy khinh khi nhìn Nhữ Nhiên: “Thì đã sao, lại cũng không liên quan đến ngươi.”
Phạm lão gia vốn đang để ý đến Nhữ Hinh lại biết Nhữ Nhiên là tam ca của nàng đương nhiên sẽ cho hắn vài phần mặt mũi, thế nên liền tự giới thiệu nhân tiện khoe khoang một chút: “Nhữ công tử, ta vốn là tri phủ ở Vạn Hạnh thành, nhưng đã đến tuổi cáo lão hồi hương. Còn Lý đại nhân là huyện lệnh của huyện nhỏ thuộc bộ phận quản lý của ta lúc trước, nên có chút qua lại.”
Hắn nói xong còn nhìn sang bên Nhữ Hinh vẫn còn tái nhợt gần đó. Lời này của hắn chính là nói, hắn không muốn truy cứu liền sẽ không có người nào dám truy cứu. Lại nói hắn tuy đã cáo lão nhưng gia thế tài sản vẫn còn đó, rõ ràng ám chỉ muốn có Nhữ Hinh thì nhất định sẽ có được.
Chỉ là hắn lại thấy được Nhữ Dao, mà nàng lúc này lại đứng trước An Lam Ca cùng Lạc Cách Quận, hiện chưa biết thân phận nên trước giữ lại phần khao khát thèm muốn ở trong lòng.
An thị thấy có người mang gia thế ra áp nhi tử của mình liền rất tức giận, chính muốn mở miệng khai ra danh tính của trượng phu liền bị Nhữ Hinh kéo tay nhắc nhở khiến nàng phải nuốt xuống. Nàng giận quá không nghĩ được gì nhưng nhờ cái kéo tay kia, nàng mới nhớ ra được nhi tử chưa muốn tiếc lộ thân phận nhất định là có ẩn ý riêng.
Nàng lại nói cũng nữ nhi: “Cảm thế thế nào rồi?”
“Mẫn thân, chúng ta sang chỗ tam ca bọn họ đi.” Nhữ Hinh nhấp qua vài ngụm nước Thiêm Hương đưa lại hư nhược nói.
Cũng không thể trách Phạm lão gia cũng Lý