CHƯƠNG 45: NHẤT ĐỊNH ĐƯỢC NHƯ NGUYỆN
Tác giả: Luna Huang
“Vừa lúc ta cũng đói bụng chi bằng để ta bồi nàng.” Âm thanh trầm thấp hòa với tiếng nước mưa xối xả truyền đến.
“Đến Vô Ưu đại sư còn biết cô nam quả nữ không thể cùng chung một chỗ, không lý nào thái tử điện hạ học rộng hiểu cao lại không hiểu đạo lý này?” Nhữ Hinh hừ một tiếng thật khẽ từ mũi ra, mở miệng chính là âm thanh chanh chua mang theo vị đạo chán ghét đến cực nồng.
Trưởng Tôn Tề Duyệt dừng bước đến bên người của Nhữ Hinh, ôn nhu trên mặt không vì câu nói mỉa mai của nàng mà biết mất, chỉ là ánh mắt mang theo ba phần ưu thương không người phát hiện nhìn nàng, ôn hòa nói: “Là nàng nghĩ sai rồi, ngoài trừ ta và nàng còn có Vô Ưu đại sư, thế nào nói là cô nam quả nữ?”
Hắn vốn là vì vụ án hỏa hoạn cùng hạ độc của Nhữ Hinh mà suy nghĩ, vừa dự định mở cửa đi ra ngoài liền nghe được âm thanh kêu la của Vô Ưu. Chú ý lắng nghe liền nghe được đoạn đối thoại trên. Hắn há để nàng cùng nam nhân khác cùng một chỗ, nhất là vào thời điểm ám muội thế nào.
Hòa thượng thì như nào, tu hành thì đã sao, cũng vẫn là nam nhân. Vô Ưu nào có phải thái giám, nào có tự cung. Hắn vẫn là bước ra tránh cuộc nói chuyện này kéo dài. Trước khi ra ngoài hắn còn lấy một hộp gỗ nhỏ từ trong rương ra, cầm trong tay.
Vô Ưu thấy Trưởng Tôn Tề Duyệt lập tức hành qua lễ liền nói: “Tiểu tăng vẫn còn chuyện phải làm, xin rời đi trước.” Từ khi Trưởng Tôn Tề Duyệt xuất hiện, hắn là thấy được quan tâm của hắn(TTTD) đối với Nhữ Hinh. Ở đứng nơi này khác nào sát đi ấm áp của người khác, thế nên vẫn là thức thời lựa chọn rời đi.
Khóe miệng của Nhữ Hinh giần giật thế hiện bản thân đuối lý. Nhìn bóng lưng của Vô Ưu đi một đoạn xa nàng hận vô cùng. Vì sao để nàng với tên đáng ghét này chung một chỗ chứ?
Thấy tay nàng đang áp trên bụng, Trưởng Tôn Tề Duyệt lại mở hộp gỗ nhỏ trong tay ra, đưa đến trước mặt nàng: “Nếu là đói liền dùng qua toan táo cao trước, ta để hạ nhân vì nàng chuẩn bị một ít thức ăn, được không?” Hắn giờ đây như là xem như lời ban chiều của Nhữ Hinh chưa hề phát sinh qua, vẫn là ôn nhu với nàng.
Nhữ Hinh vốn rất thích toan táo cao, nên trong lúc đói bụng được người mang đến thức ăn mình thích, mắt nàng nhất thời nhìn lom lom, cổ họng hung hăng nuốt xuống một ngụm nước bọt. Chỉ là lời đề nghị hấp dẫn của Trưởng Tôn Tề Duyệt vẫn là không lớn hơn chán ghét của nàng đối với hắn.
Thế nên đè nén cổ tham ăn lại, nâng mắt hình hắn nói: “Tạ qua ý tốt của điện ha, thần nữ hiện đang đói bụng há có thể dùng đồ chua.” Đây là lý do duy nhất khiến nàng mở miệng từ chối sự thơm ngon của món ăn ưa thích trước mắt. Đáng chết nhất gió đêm cứ trận trận mang mùi thơm kia đưa vào mũi nàng.
Lúc này cái bụng bị tay nàng đè lại đột nhiên phản chủ, nó không chút nề hà réo lên inh ỏi vài tiếng khiến nàng muốn tìm cái lỗ nào đó chui ngay xuống đó. Trưởng Tôn Tề Duyệt khẽ cười thành tiếng, chỉ là âm thanh kia nhỏ hơn so với tiếng mưa rất nhiều nên không người nghe được.
Hắn đưa tay lấy một phiến toan táo cao đưa đến bên môi nàng: “Trước ăn vào, ta lập tức để hạ nhân chuẩn bị thức ăn cho nàng.” Tuy không ăn cùng nàng nhưng mấy ngày không gặp hắn thấy nàng ốm đi rất nhiều. Như lúc bế nàng trên tay vậy, trọng lượng rõ ràng nhẹ hẳn, khiến hắn đau lòng không thôi.
Nhữ Hinh hạ đường nhìn xuống nhìn phiến toan táo cao dán sát phiến môi của mình. Chỉ cần nàng mở miệng ra liền có thể thành toàn cơn đói cùng cơn thèm khát của mình rồi. Mà toan táo cao trước lúc đến tự nàng chuẩn bị cũng sớm bị nàng ăn sạch, thế nên giờ đây mới phải đấu tranh tâm lý vất vả như vậy.
Thấy chiếc mày liễu của nàng chậm rãi cau lại nhưng đang suy nghĩ xem phiến toan táo cao này có độc hay không, Trưởng Tôn Tề Duyệt lại đưa đến hai phiến môi của nàng thêm gần một chút, âm thanh ôn nhu như đang dụ dỗ tiểu hài tử vậy: “Mở miệng ra.”
Nhữ Hinh hít một hơi sâu, hất mặt sang một bên, bản thân lui lại một bước: “Đêm đã khuya, thần nữ trở về phòng trước.” Nói xong không để Trưởng Tôn Tề Duyệt có phản ứng liền xoay người bước vào phòng.
Chỉ là lúc xoay người nàng có chút rất mất tiền đồ, vươn đầu lưỡi liếm liếm hai phiến môi đã chạm qua toan táo cao. Vị chua chua ngọt ngọt truyến đến đầu lưỡi khiến nàng rối bời, lại đấu tranh một phen. Đương nhiên cũng sẽ là không ngủ được.
Thời khắc hai phiến cửa phòng của Nhữ Hinh khép lại, trái tim của Trưởng Tôn Tề Duyệt lại có chút đau đến tê dại. Cố gắng hít thở, lấy không khí thanh mát của mưa đêm trấn an lòng của mình.
Nhữ Hinh cũng không còn buồn ngủ nữa, nàng lăn tới lăn lui trên giường lưỡi vẫn còn liếm liếm môi nghĩ đến món ngon bản thân yêu thích. Đáng ghét, vì sao người đưa toan táo cao sẽ không phải người khác, mà hết lần này đến lần khác lại là người nàng không thích, Trưởng Tôn Tề Duyệt.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên cửa phòng truyền đến tiếng gõ có chút to, kèm theo đó là âm thanh dịu dàng có chút ngắt quãng do tiếng mưa của Nhữ Dao: “Ngũ muội, ngũ muội đã ngủ chưa?”
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư