CHƯƠNG 5: DI NƯƠNG TAO ƯƠNG
Tác giả: Luna Huang
An thị vừa nghe được lời của Nhữ Nhiên tất cả nộ khí đều ném hết ra sau ót. Chân nàng không tự chủ bước lên trước. Chỉ là đám di nương nghe thấy cũng là kiềm chế không được chạy đến.
An thị bị đại di nương cùng nhị di nương hất ngã sang một bên. Tứ di nương bị mắng xong nên muốn trả đũa nên không hề động đậy mà cúi đầu mắt đã ngấn lệ quang.
Mắt thấy một màn như vậy, Nhữ Liệp thi triển khinh công, nhào lộn vào vòng lên không trung, vừa đúng lúc ngay khi An thị sắp ngã xuống đất hắn vững vàng ôm trong lòng, nộ trừng hai di nương đang ngơ ngác bên kia.
“Các ngươi xem bản thân đã làm chuyện tốt gì?”
Hai di nương bị một tiếng quát to của hắn khiến cho hoàn hồn, phịch một tiếng quỳ trên mặt đất dập đầu cầu xin tha thứ.
“Phu nhân, nô tỳ không phải cố ý a.”
“Nô tỳ gặp tướng gia cao hứng nên. . .”
“Nên có thể tùy tiện đẩy ngã chủ mẫu?” Nhữ Liệp cao giọng đầy nộ khí tiếp lời.
An thị ở trong lòng của Nhữ Liệp âm cười đắc ý, đám tiểu thiếp ngu ngốc này lúc nào cũng trúng chiêu của nàng. Mấy hôm trước nàng cố ý để một người giả hòa thượng cố ý tung ra tin đồn rằng nếu hôm nay vận phấn hồng y chạm vào Nhữ Liệp đầu tiên sẽ có thể vì hắn sinh nam hài.
Lúc nãy nàng là cố ý bước trước để dẫn dụ lòng tham của bọn họ. Chỉ là tứ di nương kia lại không trúng chiêu, chỉ vì lúc nãy nhìn y phục mỏng manh làm mất mặt tướng phủ của nàng ta khiến nàng nhức mắt không muốn nói cũng phải nói. Bằng vào y phục phấn hồng của nàng ta hôm nay nàng cũng biết được nàng ta cũng trúng kế, nhưng vì ủy khuất lúc nãy nên mới cố ý làm vậy để thu hút chú ý của trượng phu nàng mà thôi.
Tay ngọc của nàng chậm rãi nâng nên vuốt vuốt ngực cho trượng phu: “Lão gia, không nên động nộ, hôm nay Hinh nhi vừa về đến không nên để mọi người không vui.”
“Nàng không sao chứ?” Nhữ Liệp thu lại dáng vẻ dữ tợn chuyển thành ôn nhu nhìn An thị. Hắn đỡ nàng đứng vững cũng chưa thả tay ra.
“Thiếp không việc gì.” An thị bày vẻ sắp khóc đến nơi đáp lời khiến Nhữ Liệp càng giận điên lên được. Phu nhân của hắn lý nào để tiểu thiếp leo lên đầu.
Tứ di nương thấy bản thân bị quên mất liền bất đắc dĩ bước lên khom người ủy khuất hành lễ: “Nô tỳ gặp qua tướng gia.”
Nhữ Liệp một mắt cũng không liếc nhìn chỉ hung hăng trừng hai nữ nhân đang quỳ dưới đất. Nữ nhân hắn yêu thương nhất từ trước đến nay cũng chỉ có mỗi mình An thị. Nàng sinh cho hắn một nữ nhi hiếu thảo, một nhi tử thông minh, lại còn giúp hắn dạy dỗ những nhi nữ khác nữa, lấy về cho hắn không ít mặt mũi. Còn đám nữ nhân này chỉ là công cụ nối dõi tông đường mà thôi.
Điều này khiến tứ di nương rất không cam tâm. Nàng ăn mặc hấp dẫn như vậy hắn cũng không thèm nhìn đến một mắt. Vậy liền lấy lòng ái nữ của hắn vậy, chỉ cần có một hài tử bất luận là nam hài hay nữ hài nàng liền đứng vững được trong Nhữ gia rồi.
Nhữ Dao thầm thở dài liên tục lắc đầu nhìn đại di nương. Thấy chưa, lúc nào cũng trúng chiêu. Nàng là do An thị đích thân chỉ dạy thế nên mấy chiêu này nàng nhìn thấu. Mà An thị cũng cố ý để nàng nhìn thấu ngụ ý để nàng bảo đại di nương an phận thủ thường.
Nhữ Nhiên ngồi trên ghế thái sư liếc mắt quan sát Nhữ Dao. Vị muội muội này với hắn mà nói chính là không có đề phòng, càng không có lực uy hiếp, nàng không có tính tranh chấp nên hắn cũng không sợ nàng ám hại muội muội hắn. Chỉ là nhìn thái độ làm người của nàng hắn cũng sợ nàng không thể sống tốt trong đại trạch, chứ đừng nói chi đến. . .
Lúc này Nhữ Tuân cũng cưỡi ngựa vội mà đến. Hắn xuống ngựa quỳ bên thân mẫu của mình thay nàng nhận lỗi: “Mẫu thân đại lượng, phụ thân tức nộ, di nương chỉ hành động thiếu suy nghĩ, nhi tử thay nàng chịu phạt.”
“Ngươi đứng lên, chuyện này không liên quan đến ngươi.” Lửa giận của Nhữ Liệp càng lớn.
An thị liếc mắt nhìn bá tánh xung quanh nhỏ giọng nhắc nhở: “Lão gia, ở đây có quá nhiều người. . .”
“Chính vì có quá nhiều người nên mới phải nghiêm trị.” Nhữ Liệp thấp giọng nói một câu: “Quá phận đã đành lại còn trang dung y phục bắt mắt hơn chủ mẫu, đây là ném đi quy củ của Nhữ gia, tuyệt không khinh tha.”
Đành rằng chuyện xấu trong nhà không nên đồn xa, nhưng chuyện này xảy ra trước mặt nhiều người như vậy không xử lý nghiêm khắt chính là để người thấy gia pháp của Nhữ gia không tốt, mặt mũi của hắn cũng không còn.
Nhữ Tuân bất lực nhìn sinh mẫu của mình thở dài rồi cũng đứng lên bước đến sau lưng Nhữ Liệp. Hắn muốn cứu nhưng lực bất tòng tâm, ai bảo sinh mẫu của hắn to gan trước mắt bao nhiêu người đẩy chủ mẫu cơ chứ. Chuyện này không phạt liền không được rồi.
Nhữ Liệp lại đảo mắt trở lên người hai nữ nhân đang khóc lóc cầu xin tha thứ trên mặt đất: “Các ngươi dĩ hạ phạm thượng, khấu trừ hai năm tiền tiêu vặt, các thứ tẩm bổ cũng liền cắt giảm, vả miệng một trăm cái chép kinh xám hối không cho rời viện tử ba tháng.”
An thị nhìn đám hạ nhân, thúc giục: “Còn đứng đó làm gì, không nghe