CHƯƠNG 62: NGUYÊN NHÂN SINH KHÍ
Tác giả: Luna Huang
Nhữ Liệp vừa hạ triều nhận được tin tức từ quan binh thành môn nên sớm tính toán thời gian bước ra đón. Hắn ngồi ở chính vị trong tiền thính dùng trà bánh, trên đùi còn có thân người mềm mại của tứ di nương bám chặt. Nàng ta cười kiều mị, tựa sát vào người Nhữ Liệp, nhân tiện nhét một miếng bánh vào trong miệng hắn, có chút trách móc nói:
“Tướng gia, nhìn người kìa, vừa nghe phu nhân cùng ngũ cô nương hồi phủ liền không để ý đến người ta nữa.”
Nhữ Liệp ngửa đầu ha ha vào tiếng cực kỳ thống khoái: “Đã lâu không gặp đương nhiên bổn tướng có chút nhớ rồi.”
Tứ di nương đưa ngón tay thon dài chỉ vào nơi ngực của hắn, âm thanh có chút ủy khuất nói: “Phu nhân cùng ngũ cô nương thật có phúc khí, vừa rời kinh vài ngày liền chiếm được bao nhiêu nhớ nhung của tướng gia.”
Lúc này có hạ nhân giữ cửa mới chạy vào báo Nhữ Hinh đang chạy bộ hồi phủ, khiến lời trong miệng Nhữ Liệp đến miệng liền đổi thành câu khác. “Còn không mau ra ngoài nghênh tiếp.” Chạy bộ hồi phủ? Vì sao lại phải như vậy?
Hạ nhân luôn miệng vâng vâng dạ dạ rồi chạy ra ngoài.
Nhữ Liệp cau mày chốc lát liền nói: “Nàng cũng đứng lên đi. Bổn tướng muốn đích thân ra ngoài gặp Hinh nhi.”
Tứ di nương vừa đứng lên, hắn cũng theo đó đứng lên bước nhanh ra ngoài. Tứ di nương bị động tác của hắn khiến cho có chút đứng không vững, phải giữ bàn để ổn định thân hình, còn có hai nha hoàn đỡ ở hai bên.
Chỉ là nàng rất nhanh hất hết cả hai ra, cất bước đuổi theo Nhữ Liệp. Nàng đương nhiên không muốn thua rồi.
Thế nên giờ phút này, hình ảnh Nhữ Hinh thu được vào mắt chính là bên cạnh người phụ thân sủng nàng tận trời xanh, tứ di nương thân mật khoát tay hắn, tay còn lại đặt lên bụng cố ý xoa xoa để cho nàng nhìn.
Ánh mắt của nàng lập tức tối đi, cho dù là người mù cũng cảm giác được thân người nàng đang liên tục toát ra những dòng chữ cùng nội dung, đó là ‘khó chịu’.
Mẫu thân thanh tu là vì cái gì, phụ thân lập tân thiếp còn không nói nay đến hài tử cũng có luôn rồi. Đột nhiên những lời nàng chuẩn bị mấy hôm nay nàng cũng không muốn nói ra miệng nữa.
Nhữ Liệp rút tay mình ra khỏi tay tứ di nương, bước lên một bước xoa xoa đầu nữ nhi từ ái hỏi: “Vì sao chạy bộ trở về? Những người khác đâu?” Sẽ không phải nữ nhi gặp phải chuyện gì không vui nên mới như vậy chứ?
“Bọn họ ngồi mã xa ở phía sau.” Nhữ Hinh thở dốc đáp, thân người tránh một bên để tay của Nhữ Liệp dừng trên không trung.
Nhữ Liệp có chút không hiểu, đây là giận hắn đi? Vừa trở về, hắn làm gì khiến nàng giận.
Tứ di nương đưa một tay xoa cái bụng phẳng của mình, một tay đỡ lưng như thai phụ sắp lâm bồn bước đến, hành lễ: “Gặp qua ngũ cô nương.” Nàng vốn nghĩ Nhữ Liệp sẽ đỡ mình không để mình hành lễ, nào ngờ hắn xem như không thấy, tức chết nàng!
Nhữ Hinh một tiếng không đáp, lại nghe phụ thân hỏi: “Mẫu thân đâu? Nàng có khỏe không?” Hắn tiện tay cướp lấy chiếc khăn lụa thượng hạng mới tinh trên tay tứ di nương, đau lòng thay nữ nhi thấm mồ hôi. Lòng hắn đương nhiên cũng vẫn nhớ đến thê tử kết tóc với mình rồi, nàng là nữ tử hắn yêu thương nhất cơ mà.
Hắn làm tất cả đổi lại câu trả lời lạnh nhạt của nữ nhi: “Mẫu thân rất khỏe, muốn lưu lại trên tự lâu hơn. Tứ tỷ cùng biểu ca cũng lưu lại bồi.” Nàng là mẫu thân, nàng cũng