CHƯƠNG 65: CÁCH NGHĨ CỦA TRƯỞNG CÔNG CHÚA
Tác giả: Luna Huang
Trên ngựa Nhữ Hinh tựa vào ngựa Nhữ Tuân khẽ hỏi: “Đại ca, chuyện lần trước mẫu thân nói với huynh, huynh nghĩ thế nào?”
“Chuyện gì?” Nhữ Tuân vẫn nhìn thẳng không ngừng thúc ngựa chạy về phía trước. Trong đầu hắn lúc này thực sự không hiểu Nhữ Hinh đang muốn nói đến chuyện gì.
“Là. . .là chuyện hôn sự của huynh đó.” Như Hinh cau mày có chút nóng nảy với thái độ bình chân như vại này của đại ca. Đến chuyện chung thân đại sự cũng phải để nàng lo lắng, thử hỏi nàng có xứng làm tỷ tỷ của hắn không?
Là chuyện đó! Như Tuân nhướng mi một cái lại không mặn không nhạt nói: “Không có gì cả.”
“Tới giờ phút này mà vậy không lo lắng, huynh thật khiến người khác tức chết.” Nhữ Hinh tức giận, đấm một cái không hề nhẹ lên vai hắn, “Huynh thực sự ngồi yên đợi thánh chỉ đến phong phò mã sao?”
“Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi.” Lúc nói xong lời này Nhữ Tuân cũng cảm thấy bản thân có chút giống Nhữ Nhiên rồi.
Nhữ Hinh như bị chọc cười vậy, cao giọng nói: “Ở tự vài ngày đại ca liền càng lúc càng giống cao nhân rồi.”
Lúc này Nhữ Tuân mới phì một cái cười ra tiếng, hỏi: “Thế theo muội ta nên làm gì?”
Nhữ Hinh xòe bàn tay của mình ra, chậm rãi kể cho hắn nghe kế hoạch hoàn hảo nàng sớm vì hắn nghĩ xong: “Trước hết là mau chóng tìm nữ nhân mình cảm thấy hợp ý, sau đó tra lai lịch, tiếp tới nạp vi thiếp. Chỉ cần như vậy hoàng thượng tất nhiên sẽ loại huynh ra danh sách tuyển phò mã ngay.”
“Ta bận rộn như vậy làm gì có thời gian tìm nữ nhân.” Nhữ Tuân nhếch môi nói ra sự thực.
“Vậy thì tùy tiện chọn đại một người là được rồi.” Nhữ Hinh bất lực xua xua tay, tay còn lại nghịch nghịch cái bờm đang phiêu bồng trong gió của con ngựa.
“Dễ như vậy?” Nhữ Tuân ha hả cười với đầu óc khôn vặt của Nhữ Hinh.
“Ân.” Nhữ Hinh còn không biết gì cứ nghĩ hắn tán thành kế hoạch của mình nên gật đầu xác nhận.
Nhữ Tuân lại hỏi: “Muội thực sự nghĩ hoàng thượng sẽ để yên chuyện này, để ta thuận thuận lợi lợi nạp được nữ nhân kia vi thiếp?” Nàng vẫn là còn quá nhỏ để nói đến chuyện dùng mưu kế.
Nếu Trưởng Tôn Lăng Vân đợi hắn lâu như vậy hoàng thượng nhất định không để hắn có cơ hội cự tuyệt. Hiện chưa hành động nghĩa là hoàng thượng muốn cho hắn cơ hội chủ động cầu hôn thôi. Mà hắn lại không muốn nên vẫn án binh bất động.
Nhữ Hinh chống hông hướng đất đầy bụi hừ một tiếng thật kêu: “Vậy thì dễ thôi, không phải gạo nấu thành cơm liền xong cả sao?”
“Đúng a! Đến lúc đó không chỉ ta cùng nữ nhân đó xong, mà đến cả Nhữ gia cũng chó gà không yên, để xem muội còn dám suy nghĩ lung tung nữa không.” Hắn đưa tay lên bóp lấy mũi của Nhữ Hinh nhéo nhéo: “Ai dạy muội ăn nói như vậy?”
“Trong hí khúc vẫn có mà.” Nhữ Hinh hất tay hắn ra xoa xoa chiếc mũi khổ hạnh của mình.
Trong đầu Nhữ Tuân liền nghĩ, sau này cấm nàng xem hí khúc luôn. Thứ tốt không thấy đâu, toàn thấy mang những thứ xấu về, cũng may là nói cùng hắn, nếu để phụ mẫu biết được, không những cấm túc nàng mà đến đoàn hát kia sợ là cũng không thể bước chân đến kinh thành nữa.
“Sau này không được nói ra những lời như thế nữa.”
Một câu uy nghĩ ra lệnh khiến Như Hinh không nói gì nữa. Nàng muốn tốt cho hắn mà thôi.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Thấy nàng im lặng, hắn có chút cảm giác hổ thẹn khẽ hỏi: “Giận ta?”
“Không.” Nhữ Hinh buồn bã cúi đầu đáp nhẹ: “Chỉ là không muốn thấy đại ca không vui, vì muội cùng tam ca thú một người mình không thích.”
“Làm sao biết ta không thích công chúa?” Lòng của Nhữ Tuân lập tức đập liên hồi, nàng hiểu chuyện như vậy?
Nhữ Hinh hít một hơi thật sâu lại thở ra thật mạnh: “Kỳ thực không cần giấu muội cũng biết được. Nếu không đại ca đã sớm thành thân làm sẽ trễ nãi đến lúc này.”
“Là do công sự quấn thân, không thể hồi kinh thành thân được.” Không muốn nàng lo lắng, hắn bịa đại một lý do vô cùng hợp lý khiến Nhữ Hinh đáp không được.
Nàng tuy là á khẩu nhưng vẫn biết hắn không thích Trưởng Tôn Lăng Vân. Không nhận thì thôi, nàng nói nhiều lời cũng vô ít. Nghĩ vậy, nàng khẽ nói: “Chỉ cần đại ca thích đại ca vui vẻ là được, không cần vì muội và tam ca.”
Không để Nhữ Tuân có phản hồi, nàng lại tiếp tục nói: “Huynh giúp tam ca tìm y sư chữa bệnh đi. Muội nghĩ cách khuyên giải phụ thân từ quan, chúng ta đến biệt viện sống không cần bị hoàng thất lấn áp nữa.”
“Nói qua nói lại cũng là muốn trở về biệt viện.” Nhữ Tuân thấy Nhữ Hinh nghiêm túc như vậy trong lòng cả kinh, nhưng hắn vẫn lái trọng tâm câu chuyện sang hướng khác. Còn về phần bệnh của Nhữ Nhiên, quả thực là hắn không có cách giúp, ngay cả phụ thân thỉnh không ít cao nhân về cũng chữa không được.
Ánh mắt của Nhữ Hinh tối lại, ngoại trừ tiếng hút khí nàng cũng không phát ra âm thanh nào nữa.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Đến quân doanh, Nhữ Hinh được thả đi xung quanh tham thú kèm với lời nhắc nhở “Không được phá phách.” Nàng chấp tay sau lưng đi vòng quanh được một hồi liền thấy được có một thân ảnh nữ tử đi về phía mình.
Do chỉ có một con mắt nên thị lực của nàng rất không tốt, chỉ thấy được làn váy bị gió thổi nhẹ bay nên mới nhận định đó là nữ tử. Nàng nheo mắt nói với Thiêm Hương bên cạnh: “Ngươi xem xem, người kia là ai?”
Thiêm Hương hộ vệ khiêm đôi mắt của tiểu thư, nên nàng vừa nhìn liền thấy được người đến. Khẽ áp sát bên tai Nhữ Hinh bẩm báo: “Là trưởng công chúa.”
Thoại âm vừa dứt cũng là lúc thân ảnh kiều tiếu của Trưởng Tôn Lăng Vân lọt vào ánh mắt của nàng. Hôm nay nàng ta vận y phục đạm hôi yên sắc trang nhã, phục sức trên tóc cũng không nhiều như ở trong cung.
Trưởng Tôn Lăng Vân vốn là muốn đến Nhữ phủ tìm Nhữ Hinh kéo chút quan hệ, ai ngờ nàng không ở, khi biết được nàng đến quân doanh lập tức chạy đến đây. Thấy được Nhữ Hinh, nàng nở tiếu ý dịu dàng miểu bộ sinh hoa hoàn toàn khác với bộ dáng đánh đá trước kia.
“Hinh muội ở đây a, báo hại ta đi tìm lâu như vậy.”
Nhữ Hinh hồi lễ mỉm cười hành qua lễ mới đáp: “Là thần nữ phiền công chúa người đến đây rồi. Không biết người tìm thần nữ là có chuyện gì?”
“Nữ nhân với nhau đương nhiên là nói những chuyện cùng sở thích rồi.” Tiếu ý của Trưởng Tôn Lăng Vân vẫn không tiêu tan, nàng dừng bước trước mắt Nhữ Hinh, ánh mắt thương xót nhìn lên trên búi tóc của nàng ta.
Vốn vừa qua tuổi cập kê đã phải búi tóc như một phụ nhân, đó là còn chưa kể đến dung mạo nguyên bản đứng đầu giờ đây lại phải che mất. Nàng có chút thay nàng ta mà đau lòng.
Trong lòng không khỏi thở dài một tiếng, ra lệnh cho cung nữ theo hầu: “Mau mang lễ vật của bổn công chưa đến cho Hinh muội xem.”
Nhữ Hinh chỉ thấy được cung nữ kia ứng qua tiếng lập tức cầm một cái khay đi đến trước mặt nàng. Tay của Trưởng Tôn Lăng Vân khẽ nhấc, lại một cung nữ khác bước để mở khăn che trên khay ra, để mọi người nhìn rõ lễ vật nằm trên đó.
Dưới ánh dương, một chiếc mặt nạ nửa mặt bằng bạc được chạm trổ tinh xảo ánh vào trong mắt mỗi người có mặt khiến ai cũng cảm thấy chói mắt. Trưởng Tôn Lăng Vân vui vẻ hỏi: “Thế nào, lễ vật này của ta có hợp ý Hinh muội không?”
Nàng là thấy Nhữ Hinh chỉ để độc một kiểu tóc nên mới nghĩ nếu như là có mặt nạ thay thế thì có thể vấn được nhiều kiểu tóc hơn rồi. Vốn là xuất phát từ lòng tốt, nhưng Trưởng Tôn Lăng Vân lại không biết bản thân vô tình đánh vào tâm ma của Nhữ Hinh.
Bởi không hiểu vì lý do gì, Nhữ Hinh nhìn thấy chiếc mặt nạ kia liền sinh ra bảy phần chán ghét, chỉ muốn nó nhanh chóng biến khỏi thế gian này mà thôi. Nàng cũng không biết nên hồi Trưởng Tôn Lăng Vân thế nào, nên cứ bày dáng vẻ lăng lăng nhìn mặt nạ.
Thiêm Hương lại biết được trong lòng của tiểu thư nhà mình đang nghĩ gì. Bởi lúc trước tướng gia phu nhân từng có nói qua chuyện này nhưng tiểu thư bảo không thích.
Trưởng Tôn Lăng Vân đợi mãi không thu được đáp án cũng đoán được vài phần, đường nhìn của nàng rơi xuống đôi tay của Nhữ Hinh. Sau đó bật thanh đánh tiếng nhân tiện chuyển qua chủ để: “Lần trước nghe nói thái tử có tặng cho muội một bộ móng rất đẹp, vốn nghĩ hôm nay đến sẽ được thưởng thức, không nghĩ đến muội không mang theo.”
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục