CHƯƠNG 74: CỐ Ý ĐẾN THĂM
Tác giả: Luna Huang
Trên đường trở về Vong Địa nàng đi qua một hoa viên, dường như cảm thấy có người đang theo dõi bản thân, lòng có chút nghi hoặc lập tức quay đầu lại, nhưng cảnh quanh thân hoàn toàn không có gì. Nàng mang theo bất an, cước bộ cũng nhanh hơn không ít.
Cảm giác có người theo mình cũng vẫn không bởi, là nàng quá nhạy cảm hay đi chơi mệt mỏi quá xuất hiện ảo tưởng rồi? Xung quanh chỉ có tiếng lá cây xào xạc do gió đêm thổi mà thôi. Nghĩ tới nghĩ lui nàng vội tìm một ngã rẽ mà rẽ vào.
Cả người nàng núp vào sau một bồn hoa bằng sứ to, chỉ chừa mỗi một con mắt liếc ra nhìn, hô hấp cũng trở nên thận trọng hơn. Chỉ là chờ rất lâu cũng nhìn không thấy bất kỳ người nào, nàng cho rằng bản thân phát sinh hoang tưởng mới đứng lên phủi bụi trên y phục rồi đường hoàng trở về Vong Địa.
Chỉ nàng bóng nàng vừa đi khuất, từ trên tán cây rậm rạp cao to có một thân ảnh nam nhân cao to nhảy xuống. Sắc mặt bị vải che kín chừa ra mỗi con mắt, ánh mắt hắn như ưng mang theo tơ máu cùng nhớ nhung nhìn theo nơi nàng tiêu thất rất lâu cũng không rời mắt.
Bên cạnh hắn cũng xuất hiện thêm một nam tử, từ ánh trăng có thể nhìn ra được đó là Trưởng Tôn Vinh Liêm: “Đến cũng đã đến rồi, nhìn cũng đã nhìn rồi, giúp cũng đã giúp rồi, điện hạ, có thể hồi cung?”
Trưởng Tôn Tề Duyệt đưa một tay bị băng kín lên trên mặt, chậm rãi tháo vải che mặt xuống, do đứng ngược sáng không ai nhìn thấy đó là khuôn mặt thế nào, biểu tình ra sao, chỉ biết hắn cầm mảnh vải đó rất lâu lẩm bẩm tự giễu.
“Nàng cũng không thấy được ta, càng không nguyện nhìn thấy, vậy thì che mặt để làm gì!”
Không thấy Trưởng Tôn Tề Duyệt đáp mình, Trưởng Tôn Vinh Liêm lần nữa mở miệng gọi: “Điện hạ!”
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
“Đến viện nàng xem một chút.” Trưởng Tôn Tề Duyệt lại không muốn trở về, hắn cất bước đi đến phương hướng Nhữ Hinh tiêu thất.
Trưởng Tôn Vĩnh Liêm cau mày có chút không vui, đưa tay chặn trước mặt Trưởng Tôn Tề Duyệt: “Ra ngoài như vậy đã là quá lâu rồi, thỉnh điện hạ hồi cung.”
“Nhưng đệ cũng nàng còn chưa nói được câu nào.” Âm thanh thập phần không cam tâm. Lúc nãy hắn thấy nàng đỡ Nhữ Nhiên thân mật như vậy trong lòng vô cùng khó chịu, đố kỵ mọc đầy, nhưng hắn lại không thể làm gì được. Vậy liền đến Vong Địa nhìn nàng thêm một chút rồi hồi cung cũng không muộn.
Thấy Trưởng Tôn Tề Duyệt lướt qua mình mà bước, Trưởng Tôn Vĩnh Liêm vươn tay bắt lại vai hắn, chỉ là hắn tránh quá nhanh nên túm không được. Rất nhanh cả hai huynh đệ Trưởng Tôn thị ở hoa viên Nhữ phủ động thủ cước, người muốn bắt người lại tránh.
Luận võ công Trưởng Tôn Vinh Liêm không phải đối thủ của Trưởng Tôn Tề Duyệt, thân thủ cũng không thể nhanh bằng. Chỉ là hiện thân Trưởng Tôn Tề Duyệt trúng độc nặng, không bị đánh trúng nhưng đột nhiên lại nôn ra một chút máu. Ngay lúc đó Trưởng Tôn Vĩnh Liêm nhân cơ hội này cho hắn một đánh vào gáy vác về đông cung.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Sáng sớm, Nhữ Hinh ngồi trên giường vươn vai gọi to: “Thiêm Hương.”
“Vâng.” Thiêm Hương sớm đứng ngoài cửa đợi lệnh. Vừa nghe được gọi, nàng ứng qua một tiếng đẩy cửa bước vào.
Bước đến bên giường nàng quỳ sát bên báo cáo: “Tiểu thư, đêm qua tướng gia suốt đêm ở bên tứ di nương không hồi viện.”
Nhữ Hinh mạnh thở dài một hơi, nàng hiểu được cảm giác mất đi hài tử của phụ thân nhưng cũng không thể ủy khuất mẫu thân như vậy được. Mẫu thân cũng vậy nữa, đã bảo đừng làm trái ý phụ thân lại khăng khăng một mực làm theo ý mình. Giờ vui rồi, để tứ di nương chiếm hết tiện nghi.
Nào biết nàng ta có vì tranh sủng mà tự tay giết hại hài tử của mình hay không. Chẳng phải Lục thị cũng như vậy đó sao. Hài tử không còn, còn có thể sinh lại, nhưng trượng phu không còn thử xem có bao nhiêu người dám nói tìm trượng phu khác không. Nơi đây rất khắt khe việc nữ nhân tái giá, đây cũng chính là lý do rất nhiều nữ nhân vì tranh sủng mà chết trong hậu trạch.
Nàng chỉnh tề y phục vốn là muốn đến an ủi mẫu thân không nghĩ đến mẫu thân đóng cửa nhốt mình không tiếp khách, cả thân sinh nữ nhi như nàng cũng bị đuổi về. Hết cách, nàng cùng Thiêm Hương xuất phủ mua ít yên chi.
Nói thì là mua yên chi nhưng lại ghé một thư quán rồi ngồi đó xem sách đến quên cả thời gian. Đến khi cảm thấy mệt mỏi thì giờ ngọ cũng đã qua một đoạn rồi. Thiêm Hương ở bên nhỏ giọng nhắc nhở: “Tiểu thư, tính toán cũng sắp đến sinh thần tướng gia rồi. Nếu đã xuất phủ chi bằng đi mua lễ vật cho tướng gia.”
Nhữ Hinh nhìn sắc trời một lúc liền gật đầu. Biết phụ thân vừa mất đi một hài tử còn chưa đầy đủ hình dạng, nàng cố ý đến một điếm bán đồ cổ, mua một tượng quan âm tống tử mang về phủ.
Lúc vừa ra khỏi điểm nàng thấy được cô nương hôm qua, không biết nàng ta làm gì mà liên tục bị người ta xua đuổi. Nàng ta hết bám người này lại bám người kia nói gì đó, có lẽ là xin tiền chăng?
Thiêm Hương nhìn thấy ánh mắt của Nhữ Hinh liền hiểu được cách nghĩ trong lòng nàng: “Cô nương đó từ hôm qua đến giờ liên tục đi chung quanh hỏi thăm hai nữ nhân rất xinh đẹp, nhưng nhìn nàng ta ăn vận đồ tang nên nói chưa hết liền bị người đuổi đi.”
Đây là hôm qua nàng cùng Lạc Cách Quận xuất phủ biết được. Chỉ là hắn cùng nàng cưỡi ngựa ra ngoại ô nên không lưu lại giúp nàng ta thôi.
Nhữ Hinh còn chưa kịp nói đã thấy cô nương đó nhìn thấy nàng. Nàng ta như là thấy được thân nhân một dạng, cả mặt bẩn thiểu mệt mỏi đến nhìn không ra miệng mang theo chút cao hứng chạy đến.
Thiêm Hương thấy vậy lạnh mắt chắn trước mặt Nhữ Hinh, tay cầm chặt chuôi kiếm ở bên hông,