CHƯƠNG 77: DI NƯƠNG ÉP UỔNG
Tác giả: Luna Huang
Mọi chuyện trong phủ lại êm ấm trôi qua gần ba tháng. Chuyện của tứ di nương không tra ra được hung phạm chỉ có thể đè nén xuống. Nhữ Tuân Nhữ Nhiên liên tục hối thúc An thị chọn ngày thành thân cho Lạc Cách Quận nhưng do tuổi của hắn cùng Thiêm Hương phải cuối năm mới thành thân được nên không thể gấp gáp.
Chớp mắt Nhữ Hinh an nhàn trong phủ gần ba tháng rồi, mỗi ngày nàng đều như ám ý khơi gợi chuyện chất nhi cho Nhữ Tuân nghe. Chỉ là hắn luôn tránh né, nhìn thái độ kia liền biết chưa viên phòng rồi. Đó là còn chưa kể đến, cung nữ thiếp thân bên Trưởng Tôn Lăng Vân thấy nàng ta thân cận với nàng nên khi nàng hỏi nàng ta cũng thành thật khai báo.
Hóa ra đôi phu thê kia trước mặt mọi người diễn như uyên ương ân ái, vừa về viện liền như gà với vịt mà cãi. Nàng ta còn bảo nàng khuyên nhủ Nhữ Tuân nên chủ động một chút, Trưởng Tôn Lăng Vân là nữ nhân lại là một công chúa làm sao hạ mình cầu hắn thích mình được.
Nhữ Dao mỗi ngày đều rất an phận thủ thường ở trong viện thêu thùa không hề ra khỏi khuê phòng, đương nhiên sáng phải đi thỉnh an thì không nói, đó là quy củ. Ngoại trừ nàng đến tìm nàng ta thì nàng ta cũng không chủ động tìm nàng như trước nữa.
Nhưng nàng phát hiện ra một chút, tay của Nhữ Dao hình như là bị thương. Hôm đó nàng lỡ chạm phải, nàng thấy được nàng ta khẽ chau mày nhưng lại rất nhanh tiêu thất. Đây khiến nàng biết rõ, nàng ta muốn giấu mình thế nên nàng cũng không có hỏi tới.
Lạc Cách Quận luôn mồm bảo muốn mang Thiêm Hương đi chơi, nhưng An thị bảo quy củ không thể bỏ. Thế nên từ giờ đến khi thành thân, miễn có gặp được Thiêm Hương, mà Thiêm Hương luôn bên người Nhữ Hinh nên hắn cũng không được gặp nàng.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
An Lam Ca lại khác, hắn biết Nhữ Dao sắp gả nên cũng không hồi phủ như trước nữa mà lựa chọn lưu lại quân doanh. Bởi hắn kiềm chế không được tâm của mình, càng sợ bản thân hồ đồ đi cướp thân ảnh hưởng đến Nhữ gia nên chủ động lui bước.
Lâu lâu Như Hinh cũng đến quân doanh thăm hắn, nàng cũng luôn dùng câu lời ám chỉ hắn không nên bỏ cuộc nhưng hắn đều không để vào tai. Nghe binh sĩ nói, đêm nào hắn cũng phải uống rượu, đây thật khiến nàng phiền lòng.
Nhữ Nhiên lại là người tốt nhất, bởi bệnh của hắn hồi phục nhanh đến nỗi mẫu thân lựa chọn ăn chay một tháng để tạ lễ. Hiện tại hắn có thể tự do đi lại thậm chí là chạy nhảy đá cầu đều không sao nữa. Chính vì lý do này, hiện hắn cũng vào triều tham chính rồi. Nghe đâu làm hộ bộ thị lang bên Đại Lý Tự, mà nàng cũng chưa từng đến đó bao giờ.
Cũng trong đoạn thời gian này, nàng liền tục đến làm phiền hai huynh trưởng bảo họ nhất định phải giúp Nhữ Dao cùng An Lam Ca. Bởi lúc trên xe ngựa từ miếu hồi phủ ngày đó, nàng thấy được xăm của tứ tỷ cùng xăm của mẫu thân xin thay cho An Lam Ca là một. Mà lúc đó có lẽ mẫu thân thấy nàng cùng tam ca đều là xăm thượng thượng nên mới không để ý đến chuyện này mà thôi.
Chỉ là bọn hắn cứ chừng chờ không chịu đáp ứng khiến nàng lúc nào cũng khó chịu tay không mà hồi Vong Địa. Nàng đâu biết lý do bọn hắn không chịu đáp ứng chính là vì nàng đâu. Chỉ cần Nhữ Dao ngồi trên thái tử phi vị, Trưởng Tôn Tề Duyệt sẽ không còn biện pháp đánh chủ ý lên người nàng nữa. Bởi nàng là đích nữ của Nhữ gia, là ân nhân của hoàng thượng, tuyệt không thể làm một tiểu thiếp hay trắc phi nhỏ nhoi được.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Hôm nay là sinh thần của Nhữ Liệp, trên dưới Nhữ phủ một lần nữa nháo loạn vì khách nhân quá nhiều. Tuy không như hôm đại hôn của Nhữ Tuân có hoàng thượng hoàng hậu đến, nhưng đám vương tử vẫn là có mặt.
Do Nhữ Hinh không ở kinh thành nên rất ít người biết đến nàng, bằng hữu cũng không có, thế nên nào cần ra ngoài tiếp khách. Nàng chỉ theo phụ mẫu đi chào hỏi một lượt liền trở về viện, những thứ còn lại để các ca ca tỷ tỷ lo.
Rất nhanh đến tối, khách nhân ra về rất nhiều, nhưng vẫn còn một số bằng hữu thân thiết của Nhữ Liệp trên quan trường lưu lại. Mà lúc này Trưởng Tôn Tề Duyệt bị hoàng thượng ban khẩu dụ lưu Nhữ phủ một đêm. Vì để tiện cho hắn cùng Nhữ Dao phát sinh tình cảm, An thị cố ý an bài cho hắn ở viện gần viện của Nhữ Dao lại xa Vong Địa của Nhữ Hinh.
Nhữ Dao là nữ nhân nên đám thiên kim quen thân với nàng hồi phủ nàng cũng không lưu lại tiền thính nữa mà trở về viện nghỉ ngơi. Ai biết vừa về đến phòng đại thấy đại di nương ở đó chờ mình. Tuy có dự cảm không lành nhưng nàng vẫn đóng cửa bước đến.
“Mau thay y phục này đi.” Đại di nương cười đến vui vẻ chỉ tay vào y phục sớm được xếp gọn trên giường.
Tuy không hiểu ý của đại di nương nhưng Nhữ Dao ‘vâng’ một tiếng rồi bước đến cầm lấy y phục. Chỉ là khi y phục được nàng giũ ra, mặt nàng tái nhợt nói: “Di. . .di nương. . .đây, đây là có ý gì?”
Đại di nương mạnh tay chỉ vào thái dương của Nhữ Dao mắng: “Đêm nay thái tử điện hạ lưu lại, phu nhân cũng tạo ngầm tạo cơ hội cho chúng ta, đương nhiên là phải nắm bắt cơ hội này rồi.” Nhữ Dao vừa tài vừa sắc lại quen biết Trưởng Tôn Tề Duyệt lâu như vậy lại không thể để hắn nhanh chóng thú mình. Nhớ đến lúc Nhữ Hinh cập kê được hắn cầu hôn nàng đã giận đến không chỗ phát tiết rồi.
Như Dao cầm chiếc yếm ngắn cũn cỡ cùng chiếc