CHƯƠNG 80: NHÂN CHỨNG THỜI GIAN
Tác giả: Luna Huang
Ở Vong Địa yên ắng, cửa phòng của Nhữ Hinh bị người mở ra, có một thân ảnh tiêu sái bước vào, chính là Trưởng Tôn Tề Duyệt. Hắn bước như trong phòng của mình vậy, không hề e dè kiêng kỵ bất kỳ thứ gì. Đóng xong cửa, lại bước đến bên giường của Nhữ Hinh.
Chút thị vệ nhỏ nhoi này làm sao ngăn được hắn. Hắn vốn không muốn đến đây vào lúc này, chỉ là lúc an bài cho An Lam Ca cùng Nhữ Dao, đột nhiên hắn lại rất nhớ nàng, muốn lập tức đến gặp nàng, chỉ vậy thôi.
Ngồi ở bên giường, nhìn thụy dung của nàng gần trong gang tấc có chút cười khổ, khẽ giọng nói: “Hinh nhi, nàng mở mắt nhìn xem ta có đáng thương hay không a! Phòng lẫn giường đều bị dành mất rồi. Nàng ban phát cho ta chút lòng từ bi lưu lại đây một đêm được không?”
Nói xong hắn lại phì cười một cái. Nếu nàng nghe thấy được câu này nhất định không chút lưu tình ném hắn ra khỏi Vong Địa. Nói hắn lãnh huyết vô tình e là không đúng rồi, người lãnh huyết vô tình là nàng mới đúng.
Lần đầu tiên gặp mặt ở kiếp này nàng đã hạ lệnh Thiêm Hương chặt tay hắn rồi. Nếu như không phải Cẩn Đa xuất hiện dẫn dụ Thiêm Hương đi nơi khác, sợ lại hắn còn phải tốn thêm không ít công sức.
Đưa tay thay nàng kéo lại chăn bị nàng đá ra một góc. Trời đêm không đắp chăn sẽ nhiễm lạnh mất, mà nếu nàng bị bệnh chẳng phải hắn là người đau lòng nhất sao.
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, khiến Trưởng Tôn Tề Duyệt cau mày nhìn sang đó. Người đến là An Lam Ca, hắn(ALC) không phải đoán được Trưởng Tôn Tề Duyệt đến đây, mà vì hắn đã đến viện của Nhữ Nhiên tìm lại không thấy người, đoán nhất định là ở Vọng Địa nên mới tới.
Đám thị vệ nhìn thấy hắn cũng rất là kinh ngạc, chỉ vì hắn nói có chuyện quan trọng muốn tìm Thiêm Hương nên bọn họ mới để hắn tiến vào. Nếu không phải lúc nãy phủ phát sinh chuyện Nhữ Dao mất tích sợ cũng không thể thuận lợi như vậy.
Trưởng Tôn Tề Duyệt đứng lên mở cửa, như đoán trước được sự xuất hiện của An Lam Ca nên không chút kinh ngạc ngược lại có chút khó chịu. Môi mỏng khẽ mở hỏi: “Thế nào giờ này tìm đến đây?”
Hành qua lễ, An Lam Ca khách sáo nói: “Biết thời thần không còn sớm, nhưng do có chuyện gấp cần cùng điện hạ nói rõ nên mới đến quấy rầy, còn thỉnh điện hạ cho tiểu tướng chút thời gian.”
“Về phòng nói.” Trưởng Tôn Tề Duyệt lưu luyến nhìn phương hướng Nhữ Hinh đang ngủ một mắt mới khép cửa lại, dùng khinh công rời đi. An Lam Ca lại đường hoàng bước ra khỏi Vong Địa.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Sáng hôm sau, An thị tiến Vong Địa nói với Nhữ Hinh chuyện đêm qua của Nhữ Dao, rồi bảo nàng đưa nàng ta xuất phủ. Tuy không hiểu rõ lý do nhưng Nhữ Hinh vẫn đáp ứng. Vừa lúc Trưởng Tôn Lăng Vân không có gì làm liền cũng đi cùng. Thế là rất sớm ba tỷ muội đã xuất phủ kèm theo lời dặn vô cùng quái lạ, không được về quá sớm.
Trong tiền thính, trừ ba người vừa xuất phủ cùng Lạc Cách Quận được phân phó bảo vệ bọn họ ra thì mọi người đều tụ tập ở đây. Trưởng Tôn Tề Duyệt ngồi ở quý khách vị đưa tay nho nhã nâng trà trản lên mũi chậm rãi thưởng thức hương vị.
Phu thê Nhữ gia lại ngồi ở chủ vị, An thị trước mở lời hỏi: “Điện hạ, có thể bắt đầu?”
Trưởng Tôn Tề Duyệt khẽ gật đầu, đặt trà trản xuống bàn nói: “Vậy bắt đầu từ đại di nương của quý phủ đi.” Đôi mắt như ưng hàn thấu bắn xuyên qua người của đại di nương khiến nàng ta có chút run không thể giải thích rõ.
Đại di nương từ ghế quỳ phịch xuống đất. Hành động quá nhanh khiến cái gáy đêm qua bị An Lam Ca đánh đột nhiên lại nhói lên. Nàng cũng không hiểu vì sao đêm qua bản thân lại ngất đi nữa, chỉ biết sau gãy nhói lên một cái nàng liền mất đi tri giác rồi, nếu không hôm nay sẽ nói đến chuyện hôn sự chứ không phải thẩm vấn chuyện đêm qua.
Cũng như đêm qua, nàng đem kịch bản cũ nói ra lần nữa. Đương nhiên lúc này biết rõ không thể đánh thêm chủ ý gì nữa. Bởi Trưởng Tôn Tề Duyệt không về phòng, mà người làm chứng lại là đích tử Nhữ Nhiên, còn có trưởng tử Nhữ Tuân, thế làm sao có thể nói hắn chiếm xong tiện nghi của Nhữ Dao rồi phủi tay bỏ đi được.
Nếu như chút nữa bị hỏi, liền đổ thừa Nhữ Dao say rượu đi nhầm, hoặc là nói nàng ta mộng du. Hai cách giải thích này đều có thể miễn cưỡng chấp nhận được. Mọi tội lỗi cứ như vậy chụp hết lên người Nhữ Dao, nhưng vậy nàng cũng sẽ không cần giải thích nhiều, mà nữ nhi kia cũng sẽ không dám khai nàng ra.
“Thật không?” Lời của đại di nương vừa dứt, Trưởng Tôn Tề Duyệt lười biếng hỏi một câu khiến mọi người đều đồng loạt nhìn về phía hắn. Chỉ thấy hắn không nhìn bất kỳ một ai, chỉ gọi: “Cẩn Đa.”
Cẩn Đa lập tức từ sau lưng hắn bước đến giữa tiền thính, hành qua lễ liền báo hết mọi chuyện đêm qua mình thấy được, chỉ là không nói chuyện An Lam Ca xuất hiện mà thôi. Còn nói thêm: “Đêm qua ta phụ trách gác đêm nên nhất thanh nhị sở, chỉ là điện hạ bảo muốn nghỉ ngơi nên lúc đó không tiện xuất hiện.”
Đại di nương từ quỳ ngồi phịch lên trên đất, mồm trương khẩu ngốc nhìn chằm chằm Cẩn Đa. Kế hoạch của nàng đều hủy rồi, đây là câu duy nhất xuất hiện trong đầu nàng lúc này.
Lúc sáng đột nhiên Trưởng Tôn Tề Duyệt tìm mình bảo để Nhữ Hinh cùng Nhữ Dao xuất phủ An thị vẫn còn lờ mờ chưa hiểu ra vấn đề. Không ngờ, đây mới là nguyên nhân chủ yếu không