CHƯƠNG 87: DÒ XÉT
Tác giả: Luna Huang
Chiếc giường này Trưởng Tôn Tề Duyệt từng cùng Nhữ Hinh nằm qua rất lâu rồi, đối với hắn mà nói có rất nhiều kỷ niệm, rất nhiều ý nghĩa, hắn không muốn bỏ. Chỉ là giờ đây nàng không nằm được, cho dù có không muốn bao nhiêu đi nữa, vẫn là không giữ lại.
Mà hắn cũng không có cách nghĩ lưu lại chiếc giường này cho vào khố phòng hay đặt ở một phòng khác. Bởi hắn cho rằng làm như vậy không khác gì để người khác nghĩ bản thân tồn tại ý tưởng nạp thiếp trong đầu.
Nhữ Hinh khép hờ mắt nhìn hắn, câu này hắn liên tục lặp đi lặp lại không ít lần, hôm qua nàng không đáp trả, nhưng hôm nay thì khác: “Điện hạ nói đùa, hôn thư tín vật từ lâu không còn thế nào còn nói đến mấy từ ‘vị hôn thê’ này.”
Trưởng Tôn Tề Duyệt lại không loạn không hoảng, không nhanh không chậm nhìn nàng nói: “Những thứ đó chỉ là để người ngoài xem, quan trọng hơn hết nàng luôn ở nơi này của ta.” Tay hắn chỉ chỉ vào tâm khẩu của mình.
Chiếc áo mặc tùy tiện nên không thể che hết đi lồng ngực rộng chắc kia, mà lúc này do dược thủy lau chưa khô hết khiến lớp áo mỏng dính sát vào da thịt, để Nhữ Hinh có thể nhìn thấy rõ ràng từng vết hằn do gân nổi dưới lớp áo. Tròng mắt nàng nhè nhẹ run, nhưng cũng rất nhanh phản hồi: “Quan trọng hơn hết mọi người đều để ý ‘thứ chỉ để người ngoài xem’ trong miệng của điện hạ.”
Ngón tay của Trưởng Tôn Tề Duyệt hiện giờ to thô hơn bình thường rất nhiều, vẫn là đặt ở tâm khẩu của mình, nhè nhẹ phách lên đó: “Đó chỉ là hình thức, ta sẽ có cách để hình thức kia tiêu thất, quan trọng nhất là nơi này của chúng ta có đối phương hay không. Nàng là người rõ hơn ai hết, đúng không?” Hắn tin nàng hiểu hắn muốn nói cái gì.
Nhữ Hinh chỉ là dùng đôi mắt long lanh trời sinh thiên chân của mình nhìn hắn không đáp. Nhìn thái độ của nàng, lấy thông minh của một thái tử như hắn, đáng lý nên hiểu nàng không tình cảm với hắn mới đúng. Hôm nay lại nói ra câu này với nàng?
Trưởng Tôn Tề Duyệt lại dùng ánh mắt nhu tình của mình nhìn hồi nàng, khóe môi hiện lên ý cười mỏng. Chỉ là rất nhanh hắn đoán ra được, nàng không hề như hắn nghĩ, nàng căn bản không hiểu hắn nói gì.
Hai mắt nhìn nhau đến khi Trưởng Tôn Vĩnh Liêm mặc một thân bào phục tiến vào dùng thái độ của một vị hoàng huynh hỏi: “Điện hạ vì sao không ngâm trong dược bồn? Có phải hiện tại muốn mang giường đến bên cạnh dược bồn mới chịu an phận không?” Nhữ Hinh cũng đã ở gần trong gang tất rồi, chỉ cần xoay đầu liền nhìn thấy, vậy cũng không thể an phận dưỡng bệnh???
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Nhữ Hinh vốn đang ôm chăn ngồi một góc, mà Trưởng Tôn Vĩnh Liêm cách một trướng mạn cũng nhìn không rõ nàng. Thứ hắn nhìn được cũng chỉ có Trưởng Tôn Tề Duyệt ngồi bên giường cùng một góc giường trống ở bên trong mà thôi.
Trưởng Tôn Tề Duyệt không đáp, chỉ đứng lên hạ trướng mạn xuống liền xoay người trở về ngâm dược bồn. Hắn nói chuyện cùng nàng cũng quên mất sắp giờ mão Trưởng Tôn Vĩnh Liêm sẽ ghé đến lấy tấu chương đi.
Trưởng Tôn Vĩnh Liêm vẫn chưa phát giác Nhữ Hinh đã tỉnh, nên bước đến bàn được đặt bên cạnh dược bồn, mắt nhìn đống tấu chương đã phê gần một nửa có chút kinh ngạc. Vốn nghĩ Trưởng Tôn Tề Duyệt một mình phê, tay khó cầm được bút, sẽ không phê nhanh như vậy được.
Hắn ôm lấy đống tấu chương đã phê xong nói: “Điện hạ nên chú ý sức khỏe, phụ hoàng mẫu hậu triệu nàng tiến cung cũng chỉ vì chuyện này.”
“Đã biết.” Do gân trên trán lại tiếp tục ba động, phát ra cảm giác đau đau khiến âm thanh của Trưởng Tôn Tề Duyệt có chút gắng gượng.
Trưởng Tôn Vĩnh Liêm nhìn thấy cũng không đành lòng. Cũng may Nhữ Hinh không phải giống những nữ tử khác, nếu không, nhìn thấy sợ rằng sớm hôn mê bất tỉnh chứ không phải lưu lại như bây giờ. “Sau này đừng tùy tiện ra khỏi dược bồn, nếu độc lại phát tác sẽ khéo dài quá trình hồi phục hoặc nguy hiểm hơn là không chữa được nữa.”
“Đa tạ hoàng huynh nhắc nhở.” Tuy biết rõ nhưng Trưởng Tôn Tề Duyệt lại vẫn cứ vi phạm. Giờ đây bị mắng rất đúng, hắn nào dám nói thêm chút gì, chỉ có thể khách sáo đa tạ mà thôi.
Trưởng Tôn Vĩnh Liêm quy quy củ củ hành qua lễ liền rời khỏi Chính Vũ cung, tiến đến đại điện. Nếu thượng triều mà đến trễ liền không tốt.
Thiêm Hương một lúc mới tiến đến, nàng biết được tiểu thư đã tỉnh, đưa y phục vào trong giường cho nàng ta thay. Sau đó Nhữ Hinh chỉnh tề y phục mới xuống giường rửa mặt rồi ngồi trước bàn trang điểm để Thiêm Hương giúp mình chải tóc.
Y phục của nàng rất đơn giản, không có quá nhiều kiện cũng không có quá phức tạp để mặc, thế nên nàng hoàn toàn có thể tự mặc không cần đến Thiêm Hương trợ giúp. Chỉ vì hiện tại nàng ở trong phòng của Trưởng Tôn Tề Duyệt nên không thể tùy tiện thay y phục ở đây.
Mà từ nhỏ nàng đã không giống với người khác, lúc ngủ nàng không vận trung y, mà là mặc một chiếc váy ngủ bạch sắc bằng gầm giống với hậu phi trong cung. Váy tuy dài nhưng lại không có tay áo, thế nên càng không thể tùy tiện để người khác nhìn thấy được, nhất làm nam nhân.
Mà nàng làm sao nhớ được lúc bản thân gặp ác mộng, cả đôi tay trắng mịn lộ hết ra ngoài bị Trưởng Tôn Tề Duyệt nhìn thấy còn chạm vào nữa. Lúc đó là do hắn lo lắng cho nàng vì vậy mới không lưu ý mà thôi.
Thiêm Hương vừa chải tóc vừa nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư, chút nữa chúng ta sẽ đi đâu? Đến thỉnh an hoàng hậu nương nương hay là. . .”
Lời có chưa hết đã thấy Nhữ Hinh giơ tay lên tự vỗ trán, “Ngươi không nói suýt nữa ta cũng quên mất.” Nàng nhìn lại y phục đơn giản của mình thầm thở dài.
Trước khi tiến cung mẫu thân chuẩn bị cho nàng hai loại y phục, một loại thường phục để nàng vận trong phòng hoặc nội trong cung đó, loại thứ hai là lễ phục, để nàng thỉnh an hoàng hậu, dạo hoa viên hoặc có phi tử nào mời đến tẩm cung của bọn họ hoặc có cung yến gì đó mặc mà tham gia.
Hôm qua nhìn đống tấu chương phê mãi vẫn không xong vốn nghĩ sẽ không bao giờ có cơ hội bước chân ra khỏi nơi