CHƯƠNG 9: HẮN ĐẾN LÀM GÌ?
Tác giả: Luna Huang
Vừa thoát khỏi tiền thính Nhữ Hinh nhẹ nhõm thở phào một cái, nàng bước bên cạnh ghế thái sư của Nhữ Nhiên, tay không ngừng vuốt vuốt ngực. Đúng là nàng không hợp với những thứ lễ nghi này, vẫn là sớm một chút nghĩ cách rời khỏi nơi này trở về biệt viện thôi. Đó mới là nơi dành cho nàng!
Nhữ Nhiên nhìn thấy thái độ của muội muội hắn nhếch môi cười: “Ngũ muội mới trở về vẫn là nên về viện nghỉ ngơi.”
“Vậy muội không tiễn tam ca nữa.” Nhữ Hinh không chút do dự, nói xong liền xoay người trở về viện của mình.
Không hiểu sao đã lâu như vậy không trở về nàng vẫn có thể nhớ rõ ràng lúc trước mình là ở viện nào. Ái Ái cùng Thiêm Hương đi ở phía sau nàng, bọn họ là lần đầu đến đây nên không biết viện của nàng nằm ở nơi nào.
Nhìn cước bộ dứt khoác của tiểu thư nhà mình Thiêm Hương không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Tiểu thư vẫn còn nhớ sao?” Lâu như vậy không trở về rồi a, thừa tướng phủ to như vậy có khi nào đi lạc không a.
“Trực giác.” Chỉ vọn vẹn hai chữ, nhưng Nhữ Hinh lại rất tự tin, cước bộ cũng nhanh rất nhiều.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Viện của Nhữ Hinh khá to, và nằm ở phía Bắc. Bên trong chỉ có trồng hoa cỏ nàng thích, trang trí y hệt như ở biệt viện. Đây cũng là do An thị sợ nàng đến biệt viện không quen nên cố ý cho người bày trí biệt viện y hệt viện tử của nàng trong phủ.
Nơi đây vốn được gọi là Mỹ Xuân viên, nhưng từ khi Nhữ Hinh học chữ nàng đã đổi nó thành Vong Địa. Và nơi này cũng bị nàng hạn chế người xuất nhập, phải nói nó chính là cấm địa của Nhữ phủ. Đương nhiên nó được áp dụng từ ngày nàng bị hủy dung.
Nhữ Hinh dừng chân trước viện môn đóng chặt, mắt nàng nhìn hai chữ ‘Vong Địa’ được điêu khắc tinh xảo trên tấm bảng gỗ to treo ở viện môn rất lâu. Biết rõ quan cảnh bên trong rất quen thuộc nhưng lại có một cổ cảm giác lạ lùng khi đứng tại nơi này.
Thiêm Hương cảm thấy rất quái lạ liền hỏi: “Tiểu thư, đây là đâu a?” Nàng vốn chỉ được học võ nên chữ đối với nàng là thứ xa xỉ nhất. Thấy tiểu thư cứ nhìn cái bảng kia nàng căn bản cũng không biết trên đó ghi thứ gì.
“Viện của ta.” Nhữ Hinh thu hồi tầm nhìn, lại cúi xuống nhìn Ái Ái mắt đầy tán thưởng: “Vật nhỏ hôm nay thật ngoan, không có tự ý cắn người.”
Ái Ái kiêu ngạo tự đắc lại kêu lên vài tiếng.
Thiêm Hương nghe xong liền tự giác bước đến đẩy cửa. Cảnh trí đập vào mắt khiến nàng đầy kinh ngạc, quả không hổ là ái nữ của thừa tướng đương triều. Nơi này chẳng qua chỉ là biệt viện thu nhỏ một chút mà thôi.
Hoa cỏ um tùm, mùi hương ngào ngạt còn có một cái nhà thủy tạ nhỏ ở trên hồ nước nhỏ nữa. Nơi đó có nuôi những con cá chép đủ màu sắc, và đó cũng là nơi để Ái Ái tự do bơi lội. Còn có một chiếc xích đu thật to được lót nệm, kích cỡ như một chiếc quý phi tháp để nàng vừa tắm nắng vừa ngủ.
Thiêm Hương lách người sang một bên, đầu hơi cúi nói: “Tiểu thư, vào trong thôi.”
Nhữ Hinh chậm rãi bước qua bậc cửa bước vào. Nàng không vội trở về phòng mà là bước đến bên một đám tường vi trên tường. Tay nhỏ chậm rãi vuốt ve từng thứ, môi đầy ý cười giễu.
Thiêm Hương lại là người đầu tiên mở thanh: “Tiểu thư, nô tỳ cảm thấy thái tử điện hạ có chút quen thuộc.” Nàng không phải là nhìn thấy mặt của Trưởng Tôn Tề Duyệt mà là cảm nhận được khí tức của hắn.
“Nga? Chẳng lẽ là đã từng gặp qua!” Nghe thì là như câu hỏi nhưng giọng điệu chỉ là trêu chọc Thiêm Hương chứ không hề có ý định biết câu trả lời của nàng ta. Phản chính có quen thuộc hay không thì đối với Nhữ Hinh cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của nàng.
“Nô tỳ cảm thấy. . .” Thiêm Hương vẫn không nhận ra mà nghiêm túc chau mày suy nghĩ: “Khí tức trên người của hắn dường như. . .dường như cùng nam tử kia của một dạng. . .” Nói đến đây, mặt nàng lập tức có chút trắng, hy vọng không phải a. Hôm đó tiểu thư hạ lệnh chặt tay người ta nha.
Nàng ở quân doanh cũng nghe được tính tàn bạo của vị thái tử này. Nếu là hắn trách tội xuống. . .nàng thực sự không dám nghĩ nữa.
Nghe xong, Nhữ Hinh có chút giật mình nhưng rất nhanh nàng lấy lại bình tĩnh nói: “Miệng quạ đen, người ta đường đường là thái tử làm sao sẽ ở nơi đó lại còn bị thương thành như vậy nữa.”
“A. . .” Bừng tỉnh đại ngộ, Thiêm Hương đưa tay vỗ trán một cái, “Tiểu thư nói đúng a, là nô tỳ hồ đồ nói không suy nghĩ.” Có kẻ nào được tiểu thư cứu trị mà lành lặn đâu, thế nên nam tử kia chắc là cũng không ngoại lệ đi. Cho dù hắn không bệnh nặng hơn thì cũng là bị đám hắc y nhân đến giết. Dù gì thì hắc y nhân cũng biết được chỗ của hắn. Khẳng định là nàng sai rồi.
Ái Ái vỗ cánh lại kêu lên vài tiếng, ánh mắt nhìn Thiêm Hương đầy châm chọc. Thiêm Hương hận hận trừng hồi nó một mắt, nàng là cảm thấy khí tức quen thuộc nên mới nói a.
Không bận tâm một người một thú tại đó trừng nhau, Nhữ Hinh tiến nhập trầm tư của mình. Ai cũng cho rằng nơi đây cùng biệt viện là hệt nhau nhưng họ đã sai rồi. Nơi đây cùng biệt viện vĩnh viễn không giống nhau. Nhất là hoa cỏ, nó do chính tay nàng chăm sóc, nàng nhớ rõ vị trí nở của từng hoa.
Ngay khi nàng hồi tưởng đến nhập thần thì viện môn vốn đã được Thiêm Hương đóng lại một lần nữa được mở ra. Xuất hiện ở đó chính là thân ảnh của Nhữ Tuân cùng Trưởng Tôn Tề Duyệt.
Bọn hắn từng bước vào viện mà Nhữ Hinh vẫn còn đắm chìm trong thế giới của mình không chút phát hiện nào. Thiêm Hương phát giác lập tức cúi thấp đầu hành lễ, cũng không quên cố ý nâng giọng để nhắc nhở tiểu thư nhà mình: “Nô tỳ tham kiến điện hạ, gặp qua đại thiếu gia.”
Ái Ái thấy được người lạ muốn tới gần chủ tử, nó lập tức giang hai cánh ra chắn ngang, miệng không ngừng kêu lên hàm ý cảnh cáo không cho đến gần. Người khác đến chính là làm phiền chủ nhân, nó đương nhiên hiểu rõ điều này.
Bị tiếng kêu của Ái Ái làm hồi thần, Nhữ Hinh cau mày có chút không vui. Nơi này kẻ nào dám tự tiện xông vào? Nàng không vội vã xoay người mà nheo mắt phỏng đoán.
Nhữ Tuân thông minh