CHƯƠNG 90: ỒN ÀO Ở CHÍNH VŨ CUNG
Tác giả: Luna Huang
Mấy hôm liên tục, đám thái giám trong Chính Vũ cung không hiểu lý do đột nhiên biến mất, mà mỗi tối đều có thể nghe được âm thanh quỷ khốc thần sầu. Chính vì vậy có lời đồn nói Trưởng Tôn Tề Duyệt bệnh lâu không khỏi, Chính Vũ cung tà khí dày đặc nhất định là bị thứ không sạch sẽ ám.
Nhữ Hinh sợ đến sắc mặt tái nhợt không dám ra khỏi phòng. Nàng không sợ xác chết, mà nàng sợ chết, sợ bản thân sinh long hoạt hổ tiến cung lại trở thành cái xác lạnh hồi phủ.
Hai huynh đệ Trưởng Tôn thị đối với tin đồn kia chỉ là thờ ơ, đối với người ngoài nói sẽ truy tra đến cùng. Bọn họ vẫn như là không có gì mỗi ngày phê hết tấu chương lại chơi cờ, không hề có ý quản đến chuyện mấy tin đồn kia.
Hôm nay, trên triều, đám đại thần cùng dâng tấu yêu cầu hoàng thượng cho pháp sư đến Chính Vũ cung làm phép trừ tà. Trưởng Tôn Vĩnh Liêm cùng Nhữ gia liên tục phản đối nhưng cuối cùng hoàng thượng vì lo lắng Trưởng Tôn Tề Duyệt trúng tà nên đã đáp ứng.
Nhữ Hinh vừa thức giấc đang cùng Trưởng Tôn Tề Duyệt ăn điểm tâm thì một đám người ồn ào tiến đến. Nàng nhìn Trưởng Tôn Tề Duyệt mang theo tiếu ý ngâm ngâm, hắn nói với nàng: “Ra ngoài thay ta tiếp đón khách quý đi.”
“Nhỡ họ muốn vào thì sao?” Giờ đây là hoàng thượng hoàng hậu, nàng đâu thể cản. Tuy sắc da đã khôi phục nhưng vẫn còn phải ngồi trong dược bồn, làm sao để người thấy được.
“Không sao.” Trưởng Tôn Tề Duyệt đảo mắt một cái nhìn một phương hướng khác, âm thanh nhẹ như mây bay trên bầu trời vậy. Hắn có một khắc để xử lý đám người kia, đương nhiên là phải tính toán một chút rồi.
Nghe vậy Nhữ Hinh cũng không tiếp tục ngồi nơi này nữa. Nàng đứng lên phủi phủi tay liền bảo Thiêm Hương cùng mình đi ra ngoài.
Vừa mở cửa liền thấy tràng diện bên ngoài cực kỳ lớn. Hoàng thượng hoàng hậu dẫn đầu, phía sau còn có một loạt vương gia đại thần nữa. Nàng vừa nhìn liền thấy được quan bào tử sắc của Nhữ Liệp, nhanh chóng nhấc chân chạy tới, miệng cũng không quên gọi: “Phụ thân.”
Nghe âm thanh ngọt ngào của ái nữ gọi mình, Nhữ Liệp miễn bàn có bao nhiêu cao hứng. Mấy hôm nay cũng gặp không được ái nữ, vốn nghĩ nàng sẽ sợ bộ dáng của Trưởng Tôn Tề Duyệt ăn không ngon ngủ không yên gầy đi không ít, ai ngờ. . .
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Thấy nàng hướng về phía mình chạy đến, hai tay dang rộng, nghĩ thầm nhất định nàng sẽ chạy đến ôm mình. Vì thế hắn cũng dang rộng song chưởng đợi nàng chạy về phía mình.
Ai biết, Nhữ Hinh lướt qua hắn, ôm lấy Nhữ Nhiên bên cạnh, ngẩng đầu gọi một tiếng: “Tam ca. . .” Sau đó mới nhìn Nhữ Tuân cùng An Lam Ca Lạc Cách Quận, chào hỏi: “Đại ca, biểu ca, Quận ca ca, đã lâu không gặp.” Sở dĩ nàng làm như vậy là bởi vì Nhữ Nhiên là người duy nhất không nói nàng vô lương tâm.
Biết là tính tình của muội muội mình luôn tùy hứng như vậy, Nhữ Nhiên bất đắc dĩ cười cười: “Hinh nhi dạo này sống tốt không?” Hai tay cũng giơ cao không dám chạm vào nàng.
Nhìn hai tay đình ở không trung không thể hạ xuống của Nhữ Liệp, Nhữ Tuân tốt bụng giúp hắn đẩy xuống, miệng cũng không nói câu nào vì bận mím chặt nén cười. Hắn biết rõ Nhữ Hinh là còn ghi hận chuyện phu thê Nhữ Liệp đi xin chiếu chỉ bức nàng tiến cung.
An Lam Ca cùng Lạc Cách Quận nén cười đến sắp nội thương. Miệng gọi người này nhưng lại ôm người kia, quả thực cũng chỉ có nàng mới làm ra được. Hai người khẽ giọng trêu nàng vài câu, lại nhận không được đáp trả của nàng.
Lúc mọi người thấy được Nhữ Hinh cũng rất sửng sốt. Bởi bọn họ từng gặp qua nàng một lần, đó là cung yến khi nàng vừa trở về kinh thành, lúc đó nàng chưa bới tóc, mọi người nhìn nàng chỉ thấy ác tâm. Lúc sinh thần của Nhữ Liệp cùng đại hôn của Nhữ Tuân nàng xuất hiện qua loa, mà cũng không người để ý đến. Nhưng hiện, nàng bới tóc như một phụ nhân, che đi sửu dung kia quả nhiên là một đại mỹ nhân, bảo họ không kinh ngạc làm sao được.
Nhữ Liệp hồi qua thần, khụ khụ vài tiếng nhắc nhở: “Hinh nhi, mau Thỉnh an hoàng thượng hoàng hậu nương nương đi.”
Nhữ Hinh dẩu môi một cái, hành qua lễ nàng ngây thơ nhìn hoàng thượng hỏi: “Vì sao hôm nay hoàng thượng mang theo thật nhiều người đến nơi này a? Là thăm điện hạ sao?”
Hoàng thượng nhìn nàng một mắt, lại nhìn vào trong cửa phòng mở to, hỏi: “Thái tử đã thức giấc.”
Nhữ Hinh lắc đầu thay Trưởng Tôn Tề Duyệt bao che: “Điện hạ vẫn chưa ngủ dậy, bình thường tối hắn ngủ không ngon giấc sáng cũng sẽ dậy rất trễ.” Nếu nàng nói hắn đã tỉnh mà hắn không ra nghênh giá nhất định bị làm văn, mà lúc nãy hắn bảo nàng thay hắn đón tiếp chính là không muốn ra.
Hoàng thượng gật gật đầu lại hướng một trung niên nam tử vận áo đạo sĩ, tay còn cầm một thanh kiếm gỗ hỏi: “Bắt đầu được rồi.”
Đạo sĩ kia cung kính ứng tiếng, hắn đưa kiếm gỗ cho một thuộc hạ lại dặn dò các thuộc hạ khác bày trận. Bản thân hắn cầm một cái đĩa hình bát giác, bên trên đủ loại ký tự, lại có một cây kim. Hắn bắt đầu vuốt