Tam Thiên Kiếm Giới

Cướp Người (2)


trước sau

Hạ Nam Bắc say sưa kịch chiến với Phùng Lãng, chẳng qua nghe được lời Khúc Thành Thành nói cũng không thể hoàn toàn thờ ơ, chính mình ngủ đông chỉ vì chờ đợi hạt giống hư vô mờ mịt, không nói hai lời liền bắt người đi, quả thật là đã mang đến phiền toái cho môn phái, môn phái có ân, nhưng mà đối với mục tiêu vĩ đại cuối cùng mà nói, hết thảy đều không đáng kể.

Khúc Thành Thành càng ngày càng không hiểu nổi Hạ Nam Bắc, lần đầu tiên Phùng Lãng nhìn thấy Hạ Nam Bắc nên không biết là bình thường, nhưng mà Khúc Thành Thành biết ở môn phái Hạ Nam Bắc chính là một phù tu điển hình, chẳng bao giờ thể hiện ra thiên phú tại ở những hệ thống tu luyện khác, thế mà hôm nay lại có thể dùng thân thể đối kháng trực diện với Phùng Lãng – một thể tu cảnh giới Ngưng Dịch, lại còn là thể tu nằm trong Thập Kiệt của thế giới Tiểu Thiên.

Mặc dù thoạt nhìn Hạ Nam Bắc là cảnh giới Hóa Tinh, nhưng mà chiến lực cũng không đạt tới trình độ mà cảnh giới Hóa Tinh có, bằng không cho dù là Phùng Lãng – một trong những người nổi bật nhất của thế hệ trẻ, cũng tuyệt đối không thể đối kháng với Hạ Nam Bắc.

"Tiểu tử, đừng lại tiếp tục dây dưa, nếu không chớ có trách ta ra tay độc ác."

Hình như Hạ Nam Bắc hơi gấp, có thể là sợ các trưởng lão Trường Bạch môn đến đây, cũng có thể là vì một chút nguyên nhân khác, thế nên không nhịn được mà cảnh cáo Phùng Lãng.

Phùng Lãng không hề để ý, cho tới bây giờ quyền cước vẫn chưa từng dừng lại, ánh sáng linh uy giống như liệt hỏa bắn ra bốn phía, đại khái hắn đã biết được Hạ Nam Bắc đúng là cảnh giới Hóa Tinh, thậm chí đã là cảnh giới Hóa Tinh từ lâu rồi, nhưng không biết tại sao lại không phát huy ra chiến lực nên có, chẳng qua như vậy cũng tốt, ít nhất thì mình có thể kéo dài tới khi người của Trường Bạch môn tới trợ giúp.

Đột nhiên Phùng Lãng phát hiện mình bị rất nhiều tấm bùa chặn tầm nhìn, phong phù màu xanh, hỏa phù đỏ chót, thổ phù nâu nhạt.

Phùng Lãng ngẩn ra, sau đó quay đầu la lớn lên với Khúc Thành Thành: "Không phải là ta đã nói rằng ngươi không cần ra tay ư?"

Khúc Thành Thành cũng ngẩn ra, sau đó sau đó kịp phản ứng lớn tiếng nhắc nhở: "Không phải là ta, là Hạ Nam Bắc!"

Khi hắn ý thức được những tấm bùa dao động giống như bị đốt, hắn mới giật mình nhận ra chính mình bất cẩn, bởi vì lúc trước hắn vẫn luôn tiếp xúc tay chân với Hạ Nam Bắc, thế nên hắn đã quên Hạ Nam Bắc là đệ tử Bạch Sơn môn, mà Bạch Sơn môn lại là môn phái phù tu.

“Phong Hỏa Liên Địa.”

Phùng Lãng ngồi sụp xuống, muốn mượn lực đột phá vụ nổ, nhưng mà hắn vừa mới phát lực, mặt đất lại chợt sụp xuống, Phùng Lãng mất đi trọng tâm còn chưa kịp phản ứng, đã bị đất đá chôn vùi, hỏa phù nổ tung sinh ra ngọn lửa bị phong phù kéo đi, một con Hỏa Long bị gió đẩy tới đè Phùng Lãng ở dưới mặt đất.

"Phùng Lãng!"

Lúc này Khúc Thành Thành biết rằng nếu mình còn không ra tay, có thể Phùng Lãng sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.

Mười tấm thủy phù đã bắt đầu vây quanh Khúc Thành Thành, sau đó nhanh chóng xoay tròn, linh uy màu lam lập tức hiện ra rồi ngưng đọng lại là thực chất, chợt hóa thành một con Giao Long, gầm thét lao về phía phong hỏa long quyển.

“ Bạch Giao.”

Thủy Giao và Hỏa Long đụng nhau lập tức sinh ra lượng lớn nhiệt khí, sau đó ba tấm phong phù thổi tan khí sóng, Khúc Thành Thành nôn nóng tìm kiếm Phùng Lãng.

Chỉ thấy một cánh tay vươn ra từ dưới đất, Khúc Thành Thành không để ý sức nóng, nắm chặt cái tay này rồi ra sức kéo lên, Phùng Lãng bị chôn ở dưới mượn lực dùng sức, khoảnh khắc chui được ra ngoài, bởi vì dùng sức quá lớn mà đã kéo Khúc Thành Thành ngã ngược vào người mình, theo bản năng Phùng
Lãng ôm lấy Khúc Thành Thành.

Khúc Thành Thành thấy Phùng Lãng còn không buông tay vừa định bùng phát, lại phát hiện vẻ mặt hắn nôn nóng tìm kiếm xung quanh, thì ra là Hạ Nam Bắc đã tranh thủ tìm người nhân khoảng thời gian này.

Phùng Lãng chán nản ngồi dưới đất, Khúc Thành Thành thấy mà có phần đau lòng, năm ấy coi như là lúc Phùng Lãng bị người đứng đầu Thập Kiệt nghiền ép, thì cũng chưa bao giờ có vẻ mặt mất mát như thế.

Bỗng nhiên Phùng Lãng ngẩng đầu nhìn về phía Khúc Thành Thành, Khúc Thành Thành vốn đang đỏ mặt chợt thấy lòng đầy hoảng hốt.

"Tên Hạ Nam Bắc nà là đệ tử Trường Bạch môn các ngươi, ngươi không có lời gì muốn nói ư?"

"Ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, lúc trước hắn vẫn giống như những đệ tử bình thường khác, không có gì bất thường cả. . ."

Phùng Lãng khoát tay nói: "Chờ chút nữa hỏi trưởng lão của các ngươi đi, Thạch Sơn môn chúng ta tuyệt sẽ không để cho người ta cứ thể bắt đi đệ tử của mình."

Chuyện này phát sinh ở Trường Bạch môn, lại là đệ tử Trường Bạch môn bắt Tô Dạ đi, nói như thế nào cũng là trách nhiệm của Trường Bạch môn, chẳng qua thái độ lạnh như băng của Phùng Lãng làm cho Khúc Thành Thành cảm giác rất tủi thân.

"Thành Thành."

Người tới chính là một trong bảy đại trưởng lão của Bạch Sơn môn - Khúc Khánh Lai, cũng là một trong bảy cường giả cảnh giới Hóa Tinh của Trường Bạch môn.

Nhìn Phùng Lãng quần áo rách nát người ngợm đen xì, Khánh Lai có phần áy náy nói: "Phùng Lãng sư điệt, chuyện này phát sinh ở Trường Bạch sơn ta, tất nhiên là Trường Bạch sơn chúng ta sẽ cho Thạch Sơn môn một câu trả lời thỏa đáng!"

Phùng Lãng cũng chỉ có thể gật đầu, mặc dù trong lòng hắn nôn nóng như đốt, nhưng hắn lại chỉ có thể tạm thời đè phần xao động này, cùng mọi người trở lại Trường Bạch môn trước, sau đó lại bàn bạc kỹ hơn.

Lúc Phùng Lãng được đưa đi tắm rửa, Khúc Thành Thành bị Khánh Lai gọi vào phòng của mình.

"Phụ thân."

"Thành Thành, nếu chuyện ngày hôm nay đã đến mức này rồi, vậy thì ta liền nói rõ với con."

Khúc Thành Thành có phần không giải thích được, không rõ Khánh Lai muốn nói tới chuyện gì.

"Con là nữ giả nam trang để tu luyện, con luôn nói rằng nữ tử nhất định. . ."

"Vốn chính là thế mà, những cái thùng cơm kia có nổi mấy người có thể mạnh hơn con."

"Con cũng trưởng thành rồi, thế nên ta đã định hôn ước cho con."

"Phụ thân!"

"Yên tâm, vị hôn phu tương lai của con tuyệt không phải kẻ đầu đường xó chợ."

"Phụ thân, nếu ngài để con kết làm chim liền cành với một tên nam nhân mà con chưa từng gặp, thì con phải khiến ngài thất vọng về chuyện này rồi."

"Con biết."

"Là ai?"

"Phùng Lãng."

Khúc Thành Thành trợn mắt há hốc mồm.

Sau đó lớn tiếng giận dỗi nói: "Con gả cho ai cũng sẽ không gả cho hắn!"

Khánh Lai đầy ẩn ý cười nói: "Vì sao gả cho ai chứ không thể gả cho Phùng Lãng?"

Khúc Thành Thành lại không có lời nào để nói, chỉ có thể đỏ mặt chạy trối chết.

Truyện convert hay : Vĩnh Hằng Thánh Vương

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện