Tam Thiên Kiếm Giới

Quái Vật


trước sau

Âm thanh nhai nuốt 'Roạp roạp' . . .

Quái vật say sưa như vừa được nếm mỹ vị, mỗi một tiếng nhai nuốt thịt của nó như hung hăng cắn vào lòng mọi người bên dưới.

Mười tám nổi lên gân xanh, máu huyết dâng trào, tuy các hạt giống đều đang cạnh tranh nhau nhưng cũng không thiếu những cặp bằng hữu thân thiết giống như Tô Dạ và bốn mươi ba, mà những người đi theo bên cạnh mười tám, đều là những người hắn tin tưởng phó thác phía sau, bây giờ bốn mươi lăm chết thảm trước mắt hắn, lại còn bị quái vật ăn sống tại chỗ, làm sao mà hắn có thể thờ ơ được?

Bây giờ mười tám chỉ muốn xé toạc cái miệng tanh hôi của con quái vật, sau đó băm nát nó, những người còn lại cũng tức giận run người, nhưng hai mươi bảy đè cơn thịnh nộ trong lòng xuống, hét lớn: "Đừng có kích động! Ai muốn báo thù cho bốn mươi lăm thì yên lặng đợi dưới gốc cây cho ta"

Tiếng gầm hét của hai mươi bảy làm đám người mười tám hơi tỉnh táo lại, nhưng ai nấy vẫn nắm chặt binh khí trong tay như cũ, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm con quái vật, muốn khắc sâu hình dáng của nó vào đầu.

Mấy giây nhai nuốt của con quái vật đối với đám người mười tám như dài vô tận, cuối cùng con quái vật liếm nốt máu tươi còn dính trên móng vuốt xanh lè của nó, lại còn lộ ra dáng vẻ thỏa mãn.

Trước khi mọi người bị không khống chế được cảm xúc, quái vật nhìn nhìn xung quanh sau đó ngửi, cuối cùng dừng lại nghiêng sang nhìn, không bao lâu sau thì con quái vật hú một tiếng dài, làm lá cây bay xào xạc, rồi chạy đi mất.

Đám người mười tám xác định con quái vật đã chạy xa rồi mới chôn cất nửa phần thân còn lại cho bốn mươi lăm, trong mắt mọi người đều bi thương, mà càng đau buồn hơn là sợ rằng bọn họ không trả thù được cho bốn mươi lăm, nỗi nhục này giống như một con dao cứa vào tim mỗi người.

Tô Dạ và bốn mươi ba cũng đứng mặc niệm cho bốn mươi lăm, dù sao thì cùng đến từ cùng một nơi, mà bốn mươi lăm cũng là một người tốt, cho nên dù sao cũng có chút tình cảm.

Tô Dạ và bốn mươi ba bắt đầu dựa sát vào nhau, bởi vì đám người mười tám tạm thời thoát khỏi bi thương, quây thành vòng tròn dồn hai người lại, hơn nữa còn cắt đứt mọi đường lui.

Ba mươi sáu đỏ mắt nhìn Tô Dạ nói: "Nếu không phải là vì hai ngươi thì bốn mươi lăm đã không chết!"

Tô Dạ và bốn mươi ba không biết nên trả lời như thế nào, rõ ràng là đám người mười tám đến tìm họ, cuối cùng tạo nên kết cục này cũng là điều mọi người đều không mong muốn. Nhưng bây giờ im lặng mới là vàng, trong lòng những người đó đang cần tìm một nơi để phát tiết, nếu hò hét quát mắng có thể giảm bớt thì Tô Dạ và bốn mươi ba cũng không ngại.

Mười tám cũng không ngờ vốn muốn đi tìm may mắn, ai ngờ gặp mặt liền gặp phải bất hạnh, cho nên lý trí của hắn bây giờ đã bị cảm xúc chiếm giữ, nhìn Tô Dạ và bốn mươi ba vô cùng ghét bỏ.

"Lấy thanh kiếm dài màu đen lúc nãy ra đây"

Tô Dạ không do dự vứt thanh kiếm đen ra, hành vi này khiến mười tám vô cùng hài lòng, sự tức giận trong lòng cũng vơi bớt.

Nhưng có người lại không vui, hoặc nên nói là có hồn kiếm nào đó không vui.

"Tên nhóc con nhà ngươi dám vứt ta như thế à, có biết ta là ai không! ?"

Tô Dạ sẽ không vì một lời nói mà để dẫn đến hậu quả không thể dự đoán trước nào, nhất là chưa nói đến hồn kiếm này có thể mang đến sự trợ giúp gì cho hắn, chỉ riêng việc nó dẫn đến một con quái vật truy sát bọn họ, cuối cùng còn làm cho đám người mười tám cực kỳ phẫn nộ, đến trao đổi ngang giá còn không làm được, thì thanh kiếm này có tác dụng gì?

"Là tự ngươi nhảy ra, chẳng ai xin ngươi cả"

"Ngươi dám ăn nói như thế với ta hả, nếu năm đó ta còn thân thể, ta đã sớm một kiếm chém ngươi rồi"

Tô Dạ không phải người ỷ thế, nhưng cũng không phải kẻ nhu nhược, kiếm hồn này còn ngang ngược vô lý hơn Kiều Bạch ngày xưa nhiều. Tô Dạ lười tranh cãi với Kiếm Hồn, trước kia có lợi hại ra sao thì bây giờ chẳng qua cũng chỉ là một cô hồn mất tự do bị giam trong kiếm mà thôi.

Mười tám nhìn vài lượt rồi vứt kiếm cho năm mươi mốt, năm mươi mốt bắt lấy thanh kiếm đen rồi từ từ thử, thử chém bùn đất, rồi thử chặt cây, Kiếm Hồn tức giận bắt đầu chửi ầm lên.

Năm mươi mốt rất có thiên phú về rèn kiếm, cho nên mười tám mới đưa thanh kiếm cho năm mươi mốt giám định.

"Kiểu dáng thanh kiếm này khá cổ xưa, chắc là thanh kiếm may mắn còn tồn tại trước khi đại chiến nghìn năm, chất liệu khá bền, độ sắc bén cũng là thượng đẳng, chi đáng tiếc nó là kiếm"

Người tu kiếm trong nhóm hạt giống rất ít, mà ở đây Tô Dạ là mạnh nhất, nhưng kiếm tu đã sa sút, cho nên kiên trì đến bây giờ, người theo con đường kiếm tu cũng chỉ có mình Tô Dạ, cho nên thanh kiếm này lại rất phù hợp với Tô Dạ.

Mười tám thở dài, sau đó cầm lấy thanh kiếm trong tay năm mươi mốt, chuẩn bị trả lại cho Tô Dạ.

Lúc này Tô Dạ lại vội vàng xua tay nói: "Bốn mươi lăm vì thanh kiếm này mà chết, vậy thì nung chảy thanh kiếm để rèn lại thành một binh khí mới, cũng coi như là cúng tế cho linh hồn trên trời của bốn
mươi lăm"

Mười tám dừng động tác tay lại, nghiêm túc nhìn vào mắt Tô Dạ, muốn từ đó nhìn ra xem đó có phải lời thật lòng của Tô Dạ không, kết quả mười tám nhìn ra được điều khiến hắn được an ủi, tuy bốn mươi lăm đã chết nhưng có thể bắt được Tô Dạ và bốn mươi ba cũng coi như không tồi.

Đương nhiên Tô Dạ thật lòng, ai muốn giữ mãi một thanh kiếm cứ cãi nhau ỏm tỏi kiến hắn bực mình, hơn nữa càng sắc bén càng khó điều khiển, còn không bằng thuận nước đẩy thuyền làm việc nhân nghĩa, như vậy thì há chẳng phải càng vui sao.

Mười tám đi đến bên Tô Dạ, vỗ vỗ vai hắn nói: "Đợi ra khỏi đây được đã rồi nói, ngươi cứ dùng đi, bây giờ mỗi một sức mạnh đều rất quan trọng"

Thanh kiếm đen lại trở về tay Tô Dạ lần nữa, thanh kiếm đen hung hăng uy hiếp: "Tiểu tử, ngươi dám bảo đi nung kiếm, cẩn thận ta giết cả nhà ngươi!"

Trước đây cho dù kiếm có chửi rủa như thế nào, mắng những câu khó nghe như nào Tô Dạ cũng không thèm để tâm, nhưng câu vừa rồi của thanh kiếm như đã chạm đến điểm giới hạn không thể xâm phạm của hắn.

Ánh mắt Tô Dạ trở nên âm trầm thâm thúy, giống như màn đêm của cả thế giới đều tụ lại trong đôi mắt đó, giống như lỗ đen hút lấy tất cả hư không, vô cùng đáng sợ.

Trong lúc hoảng hốt, thanh kiếm có cảm giác, cảm giác này giống như đau khổ giày vò, thần thức nứt toác, hồn phách rách ra, giống như bị thiên đao vạn quả.

Kiếm Hồn trong thanh kiếm đen bắt đầu gào khản giọng: "Ngươi là ai? A! Ta sai rồi. . . đừng mà! Ta sai rồi! Ta. . ."

Mười tám quay đầu nhìn Tô Dạ vẫn trầm mặc không nói gì, có lẽ bởi vì vừa rồi thái độ mọi người đối với Tô Dạ hơi kịch liệt, làm Tô Dạ cảm thấy mâu thuẫn. Dù sao thì người chết không thể sống lại, mà Tô Dạ và bốn mươi ba là đồng đội mới, đương nhiên phải thay đổi thái độ một chút.

"Chúng ta tìm nơi an toàn trước đã, đừng để bị rớt lại, sáu mươi tám"

Tô Dạ bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nở nụ cười mãn nguyện, sau đó mau chóng đi theo, thanh kiếm đen giắt bên eo, bất ngờ có một tầng tử khí nhàn nhạt vẩn quanh, còn chưa được bao lâu thoáng chốc đã tan theo gió, từ đó về sau cũng sẽ không có âm thanh nào phát ra từ thanh kiếm đen đó nữa.

Mọi người bàn bạc chuẩn bị men theo con đường quái vật rời đi để truy tìm. mọi người bình tĩnh lại, biết báo thù là chuyện không thực tế, áp lực của con quái vật khiến bọn họ chỉ cảm thấy mệt mỏi rã rời. Loại sức mạnh này e rằng ít nhất cũng là giai đoạn giữa cảnh giới Hóa Tinh, thậm chí là giai đoan Toái Tinh, có điều đây cũng là giới hạn cao nhất của quái vật rồi, dù sao thì đây cũng là vùng bí mật loại nhỏ.

Có thể thu hút được quái vật, không phải thiên tài địa bảo thì cũng là những bí mật cất giấu, cho nên mọi người quyết định đi phía sau nhìn xem có được được hưởng lợi gì không, như vậy tuy có nguy hiểm nhưng cũng còn tốt hơn cứ đi tìm bảo vật không phương hướng. Hơn nữa Tô Dạ và bốn mươi ba có khả năng xuất chúng về phương diện cảm nhận được nguy cơ, nên có sự bảo đảm lớn cho kế hoạch này.

"Bơn mươi ba, sáu mươi tám, đám người ba mươi ba chết rồi. . ."

Cơ thể Tô Dạ và bốn mươi ba cứng đờ lại, quay ngừơi một cách máy móc nhìn về phía mười tám, không dám tin hỏi : "Sao lại như vậy được, cơ hội chúng ta tạo ra. . ."

Mười tám khoát tay ra hiệu Tô Dạ và bốn mươi ba đừng kích động, sau đó hắn nói một câu khiến hai người càng kích động hơn: "Bọn họ bị hai mươi ba ám toán rồi"

Tin tức này quả thật khiến Tô Dạ và bốn mươi ba vô cùng kinh ngạc, thí luyện trong vùng bí mật lần trước cũng chỉ chết có hai hạt giống, mức độ trân quý của hạt giống trong mắt [Không] so với cường giả cảnh giới Vô Cực e là chỉ có hơn chứ không kém.

Lần này lại chết tận chín người, nếu quả thật chết trong tay tộc Tinh Linh thì cũng coi như là đen đủi, nhưng lúc này nghe nói bọn họ bị hai mươi ba ám toán, Tô Dạ và bốn mươi ba thật sự nghĩ mà sợ hãi, mồ hôi lạnh bỗng chốc chảy đầm đìa ướt lưng.

Tô Dạ và bốn mươi ba đưa mắt nhìn nhau, mới phát hiện thí luyện trong vùng bí mật lần này không đơn giản như họ tưởng tượng.

Truyện convert hay : Trọng Sinh Không Gian: Vương Bài Cay Thê Chớ Chọc Hỏa

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện