Tam Thiên Kiếm Giới

Cuộc Chiến Của Các Hạt Giống (2)


trước sau

Hai mươi ba im lặng một lúc, Tô Dạ cũng không có động tác gì, đánh lén trong bóng tối đã thất bại, như vậy cũng không còn cần che che giấu giấu, vừa rồi cũng đã thăm dò đủ rồi, lần đối chiến tiếp theo chính là không chết không ngừng, cho nên Tô Dạ muốn nghe hai mươi ba trả lời.

"Ta đã nói rồi, loại chuyện này sao có thể giấu được tất cả hạt giống, chẳng qua ta đã coi thường cảnh giới Ngưng Dịch sơ kì của sáu mười tám, ngươi đúng là thâm tàng bất lộ!"

Tô Dạ lẳng lặng nhìn hai mươi ba, hắn không nói gì, nhưng sự im lặng của hắn đã biểu đạt tin tức rất rõ ràng, hãy bớt mấy lời vô ích đi, đây không phải là đáp án, rốt cuộc chân tướng là gì!

Hai mươi ba vứt bỏ cây nỏ trên tay, lấy ra một thanh trường thương từ túi Tu Di chĩa về phía Tô Dạ, câu trả lời của hai mươi ba cũng rất rõ ràng, muốn biết chân tướng, vậy dùng thực lực nói chuyện đi.

Tuy về mặt nhân số tăng thêm một người, vừa rồi nhìn như Hai mươi ba một địch ba mà không rơi xuống hạ phong, nhưng tiếp theo sẽ không phải là thử nữa, chắc chắn mỗi lần công kích sẽ sử dụng toàn bộ thực lực, tiếp tục che giấu chỉ sợ là muốn chết không nhắm mắt.

Trong vô thức, đánh giá của mọi người về thực lực của Tô Dạ đã tăng lên rất nhiều, tuy rằng chỉ là cảnh giới Ngưng Dịch sơ kỳ, nhưng Tô Dạ là người duy nhất trước khi tới Linh giới thì vẫn chỉ là tu sĩ cảnh giới Thôn Khí.

Nhìn thấy một mình Tô Dạ ra tay, hai mươi bảy lòng đầy oán khí nói với ba mươi bảy và ba mươi tám: "Hai người các ngươi giải truyết hắn, ta có thể kiềm chế hai mươi bảy và bốn mươi ba!"

Lời còn chưa dứt, ba mươi bảy và ba mươi ba đã xông ra ngoài, ba mươi bảy dáng người cao lớn, cơ bắp toàn thân nảy nở giống như một con gấu lớn, giỏi Thể tu, khí lực vô cùng lớn, binh khí là hai nắm đấm đỏ rực như lửa, độ lớn có thể so với đầu người.

Còn ba mươi tám tu luyện tương đối lệch lạc, tuy là Đao tu, nhưng lại đi theo con đường của thích khách, bốn thanh dao găm xoay tròn lơ lửng trong lòng bàn tay, lưỡi dao linh hoạt giống như bươm bướm hái hoa chơi đùa giữa các ngón tay.

Trong nháy mắt, đôi bên đã đối mặt "Thiết Quyền" của ba mươi bảy giống như núi thái sơn về phía Tô Dạ, lực lượng có thừa nhưng tốc độ lại không đủ, còn ba mươi tám lại xuất hiện bên người Tô Dạ giống như quỷ mị, vừa khéo bù đắp thiếu sót của ba mươi bảy.

"Băng Phong"

Một thanh Lam Kiếm thủy tinh xuất hiện trong bàn tay khác của Tô Dạ, tản ra khí lạnh khiến người ta lạnh lẽo tim gan, đồng thời cũng giảm bớt khốn cảnh của Tô Dạ.

Tô Dạ lợi dụng lúc hai người kia chậm chạp tách ra tránh kiếm mà tiến tới trước, hai mươi chín mới là mục tiêu của hắn, trái ngược với ba mươi bảy và ba mươi tám, hai mươi chín giỏi về phù tu càng dễ đối phó.

Hai mươi chín đã gần ngay trước mắt, tay trái nắm chặt Kiếm Lam thủy tinh đang tản ra khí lạnh mãnh liệt, trường kiếm màu đen trên tay phải đã đâm về phía hai mươi chín nhưng "Dự Cảm" của Tô Dạ khiến hắn giảm tốc độ.

"Kiếm Vũ Hồi Hoàn"

Thanh âm "đinh đang" thanh thúy cùng với tia lửa chói mắt xuất hiện phía trên lồng kiếm phòng ngự của Tô Dạ, đó là âm thanh hai dây xích màu bạc giống như hai sợi roi, đang không ngừng công kích va chạm với hai thanh trường kiếm.

Phản ứng đầu tiên của Tô Dạ là bị lừa rồi, sau đó nhân cơ hội quay đầu nhìn lại, quả nhiên ba mươi bảy và ba mươi tám đã dùng kế nghi binh, bọn họ đã lướt qua chiến trường trung gian, giống chiến thuật của Tô Dạ, chạy về phía hai mươi bảy và bốn mươi ba.

Tô Dạ vốn định trở về, nhưng hai sợi xích của hai mươi chín không ngừng bay lượn một cách hỗn loạn trên không trung, hoàn toàn vây kín bốn phía, trường kiếm màu đen cũng không thể chém đứt, còn tinh túy "Băng Phong" của trường kiếm thủy tinh, Tô Dạ chỉ biết chút da lông, chỉ có thể tạo hiệu quả chậm chạp.

Năm mươi
mốt trong chiến trường trung gian muốn lùi lại ngăn cản ba mươ bảy và ba mươi tám, chỉ hơi phân tâm đã khiến hai mươi ba đang chờ thời cơ tìm được sơ hở, bị đâm một lỗ máu trên đùi, bản tính dũng mãnh của nm mươi mốt lại bộc lộ rõ ràng, dùng hỏa diễm thiêu chín miệng vết thương, tiếp tục kiềm chế hai mươi ba, hắn không còn dám thất thần nữa, nếu không có thể sẽ liên lụy mười tám.

Tô Dạ cắn chặt răng, chỉ có thể mạnh mẽ đột phá, trường kiếm màu đen và trường kiếm thủy tinh màu lam kéo ra hai đường kiếm dài, vừa khéo bị hai sợi xích cuốn lấy, hai tay của hai mươi chín kéo mạnh, hai thanh trường kiếm rời khỏi tay, chỉ là trước mặt Tô Dạ cũng xuất hiện một khoảng trống lớn, Tô Dạ cũng là hạt giống, tuy giỏi dùng kiếm nhất, nhưng không có nghĩa là hắn chỉ biết dùng kiếm.

Hai chân khẽ đạp, bắn ra ngoài giống như mũi tên từ cây nỏ trong tay hai mươi ba, Tô Dạ cũng nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt của hai mươi bảy, hai mươi chín rất kinh ngạc, không ngờ Tô Dạ sẽ dùng cách này để đột phá không gian xiềng xích của bản thân.

"Ha ha..." Hai mươi chín nở nụ cười quỷ dị.

Hai tay khẽ run, xiềng xích nhanh chóng quay lại, tất cả linh uy của cảnh giới Ngưng Dịch trung kỳ đều bám lên xiềng xích, nếu quất trúng lưng của Tô Dạ, cả lưng của Tô Dạ sẽ bị quất gãy, cho dù Tô Dạ là mình đồng da sắt đi chăng nữa.

"Không có khả năng?" Vẻ mặt hai mươi chín giống như gặp quỷ.

Lam Kiếm thủy tinh xuất hiện trong tay Tô Dạ một lần nữa, đây cũng không đơn giản như lúc lấy binh khí từ trong túi Tu Di ra, không phải Tô Dạ hoàn toàn vứt bỏ trường kiếm, mà là gửi trường kiếm vào trong hồn phách, sau đó lại triệu hồi ra, nhìn vào hiệu quả mà nói, quả thật đánh cho hai mươi chín trở tay không kịp.

Bạch Sát càng xem càng kinh hãi, chỉ sợ cảnh giới Hóa Tinh chiến đấu cũng không nhất định có thể tùy cơ ứng biến như thế, những thiếu niên này thật đáng sợ, hơn nữa mỗi người không phải chỉ dốc lòng tu luyện một mặt, những mặt khác cũng không hề kém.

Nhất là thiếu niên một địch hai kia, một thân tập hợp mấy dị năng thiên phú, thiếu chút nữa khiến Bạch Sát tưởng rằng hắn cũng là một sinh mệnh thể ngoại tộc, vốn đang mang thái độ thưởng thức chỉ dẫn để quan sát, bây giờ đã chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

Hạt giống quả nhiên đều có lá bài tẩy của mình, hai mươi chín vẫn luôn bộc lộ dáng vẻ phù tu, không ngờ rằng cận chiến cũng lợi hại như vậy. Thế nên Tô Dạ mới biết lúc trước bản thân đánh lén thất bại cũng không phải vì vận may kém mà chính là hai mươi chín ẩn giấu quá sâu.

Hai tay hai mươi chín lay động với tần suất mắt thường không thể thấy rõ, xiềng xích cuốn quanh tay ngay thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, gắng sức chặn lại sự tập kích bất ngờ từ Lam Kiếm thủy tinh của Tô Dạ.

Sắc mặt hai mươi chín lo lắng, vẫn cho rằng mình có thể chịu được đòn của Tô Dạ, chỉ cần ba mươi bảy và ba mươi tám giải quyết xong hai mươi bảy và bốn mươi ba, một người quay về giúp hắn là đủ giết chết Tô Dạ.

Động tác này trải qua biên độ quá lớn, tác động với miệng vết thương không có đáng ngại, nhưng đối với Tô Dạ lại chính là chiêu trí mạng.

Truyện convert hay : Ấm Hôn Mật Luyến Ở 80

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện