Mami, mami ~” Bạch Sâm đang ngủ mơ mơ màng màng, cảm thấy có người đang gọi cô.
Ừm, chắc là Lâm Nhược Quân rồi … Sao hôm nay lại dậy sớm thế này …
Bạch Sâm phất phất tay: “Để cho mami ngủ, ngoan, tự mình đi chơi đi …”
“Xìiii…” Có người đang cười, “Mami … đừng ngủ nữa …”
Bạch Sâm trở mình, lấy cái gối trùm lên đầu mình.
“Sao ông lại ở đây?”
Có người bực bội la lên.
A, đây mới là giọng của Lâm Nhược Quân!!!
Bạch Sâm hoàn toàn tỉnh ngủ, mở mắt ra đã thấy Lâm Nhược Quân và … Lâm Nhược Phi.
Trách sao cô thấy có điều kỳ lạ, thì ra người vừa rồi là Lâm Nhược Phi = =
Lâm Nhược Phi cười hì hì an ủi Lâm Nhược Quân:: “Đừng vậy mà, mami là tài nguyên của chung mà, mọi người cùng hưởng mới phải chứ.
”
Bạch Sâm: “…”
Hưởng hưởng cái đầu anh ấy! có tin tôi cho anh đi đầu thay luôn không
Lâm Nhược Quân cũng cảm thấy bất mãn với câu nói này, anh buồn bực nói: “Mami là mẹ của tôi, không phải của ông.
”
Lâm Nhược Phi giả vờ đau lòng: “Huhu, Nhược Quân à Nhược Quân, sao chú lại trở nên như vậy chứ … Cũng may anh cả sắp về rồi, có thể an ủi cho tâm hồn tổn thương của anh …”
Anh quay sang hỏi Bạch Sâm: “Hôm qua anh cả có gọi điện cho con, bảo là mang hai người đi chơi?”
Bạch Sâm gật gật đầu: “Ừm … Nhưng hình như hôm nay anh ta trở về mà? Sao không …”
Anh cả khác chúng ta, bây giờ Nhược Quân bị như vậy, chẳng khác gì anh ấy mất một cánh tay, chuyện gì cũng phải xử lí, không rảnh để đi chơi với chúng ta.
” Lâm Nhược Phi nói.
Bạch Sâm có chút kinh ngạc nói: “Việc làm ăn của nhà họ Lâm … Nhược Quân cũng phụ trách sao?”
“Đâu chỉ chịu trách nhiệm thôi …” Lâm Nhược Phi lầm bầm một câu, sau đó cười nói, “Mami, mẹ biết nhiều như vậy làm gì? Càng biết nhiều, càng không có lợi với mẹ …”
Bạch Sâm kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng thì Lâm Nhược Phi đã quay đi, đùa giỡn với Lâm Nhược Quân như chẳng có việc gì: “Nhược Quân à, anh hai dẫn chú đến công viên giải trí chơi chịu không? Ở đó có tàu lượn siêu tốc lớn lắm đó, chú có biết cái gì là tàu lượn siêu tốc không? Là “vèo, vèo, vèo…” bay qua bay lại như vậy đó …”
Lâm Nhược Quân hoàn toàn không hưng phấn tí nào, dùng ánh mắt “dĩ nhiên là tôi hiểu” nhìn anh ta: “Anh hai …!”
Đây là lần đầu tiên Lâm Nhược Quân thừa nhận Lâm Nhược Phi là anh của mình sau khi anh trở về, Lâm Nhược Phi rưng rưng: “Chú ba!”
Lâm Nhược Quân nghiêm túc gật đầu: “Anh hài hước thật đấy!”
Bạch Sâm: “… Sặc!”
Lâm nhược Phi: “…”
Lúc Lâm Nhược Phi mang Lâm Nhược Quân đi ăn sáng, Bạch Sâm trở về phòng thay quần áo rồi rửa mặt, khi xuống dưới lầu thì vừa lúc đụng phải gương mặt mệt mỏi của Lâm Nhược Tiêu
“Lâm … Lâm Nhược Tiêu.
” Bạch Sâm vốn muốn gọi “Anh Lâm”, nhưng nhớ tới lời dặn của anh, nhanh chóng đổi xưng hô.
Lâm Nhược Tiêu thấy cô, khẽ gật đầu: “Cô lâm.
”
Thoạt nhìn anh ta rất mệt mỏi, ánh mắt vốn sắc lạnh