Lâm Nhược Tiêu trả lời ngắn gọn: “Là của Nhược Phi.
”
“…”
Tên Lâm Nhược Phi này, đúng là ăn chơi không thiếu phần anh ta.
Vì tập múa nên Bạch Sâm cố tình mặc một chiếc T-shirt rộng thùng thình, một chiếc quần short jean và giày thể thao, cứ tưởng Lâm Nhược Tiêu sẽ khen ngợi tính tự giác của cô, nào ngờ, anh ta nhíu mày: “Quần áo cũng tạm được, còn giày phải đổi, phải là giày cao gót mới được.
”
Bạch Sâm: “…”
Ừ nhỉ, đi dự tiệc cô phải mang giày cao gót mới đúng chứ.
Bạch Sâm đi đến căn phòng thay quần áo mà dì Mẫn đã dọn dẹp giúp cô, phòng thay đồ rất lớn, làm cho đống quần áo ít đến nao lòng của cô trở nên trống trải vô cùng, chọn đi chọn lại, cô phát hiện mình chỉ có hai đôi giày cao gót, một cái là Giai Tề tặng cô nhân dịp sinh nhật hai mươi tư tuổi, bảo là “Chỉ có một đôi giày tốt mới có thể đưa cậu đến con đường hạnh phúc…”
Đôi giày đó rất cao, không thấm nước, độ dày của đế cũng rất tiết kiệm, không dễ mang, nhưng nếu mang vào thì sẽ rất đẹp, màu sắc duyên dáng của chiếc giày phối hợp rất tốt với phần đế lấp lánh, đường nét uyển chuyển nhẹ nhàng làm cho người khác động lòng, sau đó Bạch Sâm vô tình đọc được trên tạp chí, mới biết đôi giày đó tốn một khoản tiền làm cho người ta phải chắc lưỡi ngậm ngùi.
Đôi giày này khó mang, nhưng đôi giày kia lại không thể mang – đó là đôi giày dành cho y tá mà thỉnh thoảng cô mới mang … = =
Nếu cô mang đôi này về phòng tập múa, chắc chắn sẽ bị Lâm Nhược Tiêu đánh chết…
Bạch Sâm đau khổ mang đôi giày cao gót mà Giai Tề tặng cho, da cô trắng trẻo, mang đôi giày rất hợp, huống chi nó còn làm cô cao hơn nhiều, chỉ là một đôi giày xinh đẹp như vậy mà phối cùng áo T-shirt và quần short jean thì hơi kỳ quái, nhưng Bạch Sâm không có hứng xem quần áo nào hợp với đôi giày nữa, đành mang nó đến phòng tập múa.
Nhưng mà trước giờ cô chưa từng mang giày cao như thế này… Cho nên cứ hai bước là phải để chân xuống, đi năm bước thì nghỉ ngơi một chút, lên lầu còn phải dựa vào tường… Thoạt nhìn thật vất vả…
Phải một lúc lâu sau cô mới đến phòng tập múa, Lâm Nhược Tiêu đang dần mất hết kiên nhẫn, thấy cô vất vả đi đến, khựng lại một chút rồi nói: “Thật ra thì không cần cao vậy đâu.
”
Bạch Sâm đau khổ nói: “Tôi chỉ có đôi này thôi, mà còn là của người ta tặng nữa…”
Lâm Nhược Tiêu: “…”
Lâm Nhược Tiêu bình tĩnh nói: “Cứ để vậy trước đi.
”
Bạch Sâm đau khổ gật đầu.
“Ngẩng đầu, ưỡn ngực lên, tự tin giống như đang mặc lễ phục vậy.
” Câu đầu tiên mà Lâm Nhược Tiêu nói là thế này, “Tưởng tượng như tất cả mọi người đang nhìn cô đi.
”
Bạch Sâm nhanh chóng đứng thẳng người, Lâm Nhược Tiêu từ từ đến gần, tay giữ chặt eo Bạch Sâm, làm cả người cứng đờ,