Đến trước cửa trung tâm thương mại, Giai Tề đã đứng ở cửa, thấy Bạch Sâm và … Lâm Nhược Phi đi đằng sau, mặt Giai Tề thoáng chốc sa sầm, cô bước đến, làm như không thấy Lâm Nhược Phi, nắm tay Bạch Sâm, nhỏ giọng nói với cô: “Sao anh ta cũng tới vậy?”
Bạch Sâm lúng túng nói: “Anh ta nói không yên tâm với mắt thẩm mỹ của tụi mình.
”
Lâm Nhược Phi thân thiện cười với Giai Tề một tiếng.
Giai Tề “xìiiiiii” một tiếng, liếc anh ta một cái không nói gì thêm nữa.
Ba người cứ giữ không khí kì lạ như vậy đi vào trung tâm thương mại, Bạch Sâm vốn là chưa từng đến nơi này, còn Giai Tề thì ngược lại, rất tự nhiên, định đưa Bạch Sâm lên tầng ba, Lâm Nhược Phi híp mắt cười ngăn cản hai người, nói: “Mua ở tầng một là được rồi.
”
Giai Tề ngẩn người, nói: “Cũng được.
”
Bạch Sâm suy nghĩ, tầng một của trung tâm là của các cửa hàng đại lí chính hãng, tầng hai tầng ba cũng khá đắt, tầng bố, năm thì dành cho người khá giả, tầng sáu bảy thì bình thường …
Hình như cô chỉ mới đi tầng bốn năm, thỉnh thoảng mới cùng Giai Tề dạo tầng hai, tầng ba, tầng một cô chưa bao giờ đi, trong khái niệm của Bạch Sâm, tầng một vốn là một nơi chỉ để đi dạo = tốn thời gian…
Giai Tề lén nói với Bạch Sâm: “Thật ra thì nhìn ở một góc độ khác thì Lâm Nhược Quân cũng là một phúc tinh mà…”
Bạch Sâm: “…”
Cô lẳng lặng đẩy Giai Tề ra.
Lâm Nhược Phi ở bên cạnh chân thành tha thiết đề nghị: “Cô Giai, nếu cần thì tôi có thể gọi mẹ ơi, tôi không để ý đâu.
”
Giai Tề: “…”
Giai Tề và Bạch Sâm đồng loạt liếc mắt nhìn anh ta.
Lâm Nhược Phi cười hì hì cùng hai người đi dạo trung tâm thương mại, bởi vì Bạch Sâm chỉ muốn mua vài món đồ thích hợp để tập nhảy chứ không định mua trang phục dự hội nên ba người giải quyết một cách nhanh chóng.
Cái gọi nhanh chính là, Lâm Nhược Phi thấy cái gì cũng ném cho Bạch Sâm, kêu cô thay ra thay vào, khi nào Lâm Nhược Phi và Giai Tề cùng gật đầu thì mua.
Bạch Sâm thay quần áo từ lần này đến lần khác, ngay cả cơ hội soi gương cũng bị cướp mất, chỉ có thể chửi rủa thầm lặng hành động nhà giàu mới nổi của Lâm Nhược Phi trong lòng.
Sau khi mua một đống quần áo và mười đôi giày, Bạch Sâm mệt tới nỗi sắp ngất, nhưng mà Giai Tề với Lâm Nhược Phi vẫn dồi dào sinh khí như thế, Giai Tề khinh bỉ nhìn Bạch: “Cậu… sao lại yếu tới vậy chứ? Thật là mất mặt…”
Bạch Sâm: “…”
“Hừm … Tớ đã ít đi dạo rồi ….
Có khi nào mà mua đồ khoa trương như vậy đâu …” Bạch Sâm nói cũng lắp bắp.
Lâm Nhược Phi ôm túi lớn túi nhỏ ra khỏi trung tâm, chiếc xe màu đen đứng bên cạnh bọn họ bỗng nhiên bật cửa ra, một đám người mặc áo đen chạy xuống, làm cho Bạch Sâm và Giai Tề sợ hết hồn, cứ tưởng là gặp được xã hội đen trong truyền thuyết, ai mà ngờ, bọn họ cung kính nhận lấy mấy cái túi mà Lâm Nhược Phi đang cầm, sau đó ôm trở về xe.
Lâm Nhược Phi quay đầu lại, cười gian nhìn hai người: “Có sợ không?”
Bạch Sâm: “…”
Tốt nhất là đừng để ý đến anh ta thì hơn…
Điện thoại Bạch Sâm chợt vang lên, cô bật lên, nhìn thấy dòng chữ người gọi đến là “Anh” …
Chắc hẳn anh đang tìm cô, dù gì cũng hơn hai tháng rồi cô chưa gọi điện hỏi thăm anh, Bạch Sâm bối rối đưa tay lên “suỵt” với Lâm Nhược Phi và Giai Tề, sau đó chậm chậm đi ra ngoài nói chuyện.
“Dạ em nghe ạ.
” Bạch Sâm cố gắng để mình bình thường nhất có thể.
Giọng nói của cậu cô – Nhất Nguyên vang lên bên kia điện thoại: “Bạch Sâm à,