Trung học và đại học đều như nhau, từng thích người khác, cũng từng được người thích, nhưng không có một tình cảm nào đi đến được phút cuối cả, tính cách của Bạch Sâm có phần bị động, trước mặt người lạ thường bị gọi là “nhút nhát”, cho dù có thích cũng không dám nói ra, được tỏ tình lại càng không biết làm sao, không thích người ta cũng không dám từ chối, sợ làm tổn thương đến lòng tự ái của người ta…
Khi ấy cô đúng là một cô gái ngốc nghếch, nhưng nghĩ lại thì phần lớn những cô gái vào tuổi đó đều ngốc nghếch như vậy…
Nhưng có một điều được xác định là, một khi tình cảm đó bị phát hiện hoặc tự mình nói ra, thì tâm trạng thích người khác ấy, cũng càng lúc càng trở nên mạnh mẽ…
Bạch Sâm che gương mặt đỏ ửng vì ngượng của mình lại.
- -
Lâm Nhược Tiêu nghỉ ngơi vài ngày, Bạch Sâm nhờ vậy cũng tránh được mấy buổi tập nhảy, nhưng Lâm Nhược Tiêu không phải hạng vừa, vết thương vừa tốt lên đã nghiêm khắc kéo Bạch Sâm đi tập nhảy.
Trong phòng tập nhảy.
Bạch Sâm lúng túng nói: “Anh… Anh nhất định phải ép tôi tập nhảy sao? Lỡ tôi lại giẫm phải chân anh hay lại động vào vết thương của anh thì sao…”
Lâm Nhược Tiêu bình tĩnh nói: “Vậy nên cô càng phải cẩn thận.
”
Được rồi, anh lạnh lắm, giỏi lắm, bây giờ đang lấy thân thể ra ép Bạch Sâm tôi phải nhảy cho tốt hay sao?
Bạch Sâm âm thầm rơi lệ trong lòng, cô thì hồi hộp sắp chết rồi, nhưng mà Lâm Nhược Tiêu thì … chẳng khác gì… đổ dầu vào lửa…
Sợ thì sợ, nếu cô mà dám nói không muốn tập chắc chắn Lâm Nhược Tiêu sẽ nói thêm mấy câu kiểu như “Tôi không phải đang thương lượng với cô” hay những lời đại loại như vậy làm cho người ta chỉ muốn điên tiết, vậy nên Bạch Sâm chỉ có thể ngoan ngoãn để Lâm Nhược Tiêu lại ôm eo cô, bắt đầu nhảy theo bước Lâm Nhược Tiêu.
Có lẽ là ông trời thấy Bạch Sâm quá đáng thương, lần này bước nhảy của cô nhịp nhàng hơn nhiều, nếu như lúc trước là một nàng tiêng cá vừa được biến thành người, đang tập tễng bước đi như đứng trên ngàn mũi dao thì nay đã trở thành một nàng tiên cá ngọc ngà, dù bên dưới có là nền đất trơn phẳng hay ngàn mũi dao cũng có thể không sợ hãi mà bước đi…
Cái ví dụ nhảm nhí gì thế này =.
=
Bạch Sâm vừa cẩn thận nhảy, vừa lén nhìn sắc mặt Lâm Nhược Tiêu, gương mặt anh rất trầm tĩnh, trầm tĩnh như mấy ngày trước chưa từng bị thương vậy, nét mặt lạnh lùng, làm cho cô không thể nào biết được anh đang suy nghĩ gì, Bạch Sâm càng nhìn càng lơ đãng, cho đến khi Lâm Nhược Tiêu khẽ cau mày, cô mới nhận ra mình lại không cẩn thận giẫm lên chânLâm Nhược Tiêu.
“Xin lỗi…”Bạch Sâm nhanh chóng dừng lại, buồn bã nói.
Lâm Nhược Tiêu nói: “Không sao, cô làm tốt lắm.
”.
Đọc truyện tại # ТгumTru уeЛ.
V Л #
Bạch Sâm Nghe Lâm Nhược Tiêu nói vậy nhưng không biết anh có nói thật không, đỏ mặt cúi đầu, Lâm Nhược Tiêu và Bạch Sâm tập luyện thêm chốc lát, cuối cùng dùng tốc độ nhảy bình thường cũng không có vấn đề gì,Lâm Nhược Tiêu hiếm khi mỉm cười nói: “Tiến bộ thần tốc.
”
Bạch Sâm được Lâm Nhược Tiêu khen có phần vui vẻ, gật đầu không nói gì, lúc này trời đã tối, Lâm Nhược Quân cũng đã kết thúc buổi học, thầy giáo dạy lễ nghi và Lâm Nhược Quân cùng đi đến, thầy giáo báo cáo với Lâm Nhược Tiêu một vài tình huống cơ bản, cốt yếu cũng là khen Lâm Nhược Quân học nhanh, không còn gì cần thiết để học nữa, chỉ cần chú ý thêm vài điểm nữa là được.
Bạch Sâm vừa nghe vừa vui vẻ bước đến bên cạnh Lâm Nhược Quân, nhỏ giọng nói: “Thầy giáo đang khen con đó, vui không?”
Cô vừa được khen, vui tới nỗi mặt mũi đều ửng hồng hết cả, làm cho cô cũng muốn chia sẻ với Lâm Nhược Quân, nào ngờ anh chẳng cười đáp, thậm chí nét mặt còn có phần lạnh lùng, “ừ” một tiếng cho qua chuyện.
Bạch Sâm cảm thấy khó hiểu, hỏi: “Con sao vậy?