Đôi giày đó khá là đặc biệt, trước khi Bạch Sâm ngất đi nhìn thấy nó nên lại càng ấn tượng hơn, khi nghe Lâm Nhược Tiêu nói vậy cô cũng nhiều lần lén nhìn chân anh ta, nhưng không giống với đôi giày trong ký ức của cô.
Khi đó cô cứ nghĩ là Lâm Nhược Tiêu đã đổi đôi giày khác…
Nhưng bây giờ thì cô đã hiểu, người chạy đến khi đó không phải là Lâm Nhược Tiêu, mà là Lâm Nhược Quân!!!
Vậy nên có thể đoán ra được…
Bạch Sâm nhìn sang vết thương vẫn chưa khỏi trên mặt Lâm Nhược Quân – – thì ra vết thương đó không phải là do tai nạn xe hay gì hết, rõ ràng là bị người ta đánh nên mới bị thương!!!
Khi đó cô đã cảm thấy kì lạ, tại sao Lâm Nhược Quân lại bị tai nạn xe trùng hợp như vậy, nhưng cô cứ nghĩ là do bản thân suy nghĩ nhiều mà thôi, ai mà ngờ sự thật lại ra như vầy chứ!
Lâm Nhược Quân bỗng nhiên bị cô vạch trần, yên lặng một lát rồi thấy Bạch Sâm không la mắng gì cả mới cẩn thận gật đầu: “Vâng… Là con chạy đến…”
Bạch Sâm cố gắng bình tĩnh, hỏi: “Sau đó thì sao?”
Cô vừa hỏi vừa nhắn tin cho Giai Tề, tiện thể kéo Lâm Nhược Quân về phòng luôn, dù gì thì tâm sự ở phòng quần áo không phù hợp lắm, phải tìm một nơi tốt hơn thì mới dễ nói chuyện.
Hai người ngồi xuống cạnh giường, Lâm Nhược Quân mở to đôi mắt nhìn cô, sắc mặt Bạch Sâm trở nên nghiêm khắc, nói: “Nghiêm túc mà trả lời, không được khai gian! Thành thật khai báo, nếu không mami đánh con đó.
”
Lâm Nhược Quân ấm ấm ức ức “ừ” một tiếng, xoay xoay ngón tay đan vào nhau nói: “Khi con chạy đến đó thì đúng lúc thấy tên khốn Trịnh Hi đó lấy cái PSP đánh vào đầu mami, mami ngất xỉu nên con chạy tới đỡ mami…”
“Khoan khoan, dừng lại.
” Bạch Sâm nói, “Sao con lại chạy lên đỡ mami trước? Con phải cho tên Trịnh Hi đó một cái đấm móc, rồi thêm vài cú đá nữa mới đúng chứ?”
Lâm Nhược Quân nghiêm túc nói: “Nhưng mà mami té xuống đất làm sao mà không đỡ được? Sàn đất bẩn như vậy…”
Bạch Sâm: “…”
Ừm… Được rồi, lý do này coi như chấp nhận được….
Trên một phương diện nào đó…
Bạch Sâm nói: “Rồi, nói tiếp đi… Nhưng mà sau này phải chú ý, gặp