8 giờ ngày hôm sau, Bạch Sâm đã đánh răng rửa mặt xong, nghe nói tám giờ rưỡi giáo viên sẽ đến, Lâm Nhược Quân vẫn còn ngủ nướng, dù dì Mẫn không đến giục nhưng Bạch Sâm hiểu, những chuyện liên quan đến Lâm Nhược Quân đều do cô toàn quyền phụ trách.
“Dậy mau!” Bạch Sâm đứng bên cạnh giường nhìn Lâm Nhược Quân ngủ, len lén ngắm trộm một chút.
Ánh nắng vào sáng sớm rọi qua rèm cửa, chiếu xạ vào phòng, nghịch ngợm rải rác lên gương mặt của Lâm Nhược Quân, làn da trắng nõn dưới ánh mặt trời trở nên mềm mại, mịn màng, hai mắt anh khép hờ, cả người như đắm chìm trong ánh nắng, song, nhìn xuống phía dưới thì …
Đôi môi khẽ nhếch lên, đồ ngủ hoạt hình, hai tay nắm cái chăn không nỡ buông ra …
Bạch Sâm tỉnh táo lại, thấy Lâm Nhược Quân hoàn toàn không có phản ứng gì, đành lấy tay chọt chọt lên mặt của anh: “…!”
Lâm Nhược Quân phất phất tay như đang đuổi muỗi vậy, sau đó tiếp tục ngủ
Bạch Sâm rụt tay lại, thầm nghĩ, cảm giác thật tuyệt …
“Khụ…” Cô lắc đầu, dứt khoát giật cái chăn của Lâm Nhược Quân ra: “Dậy mau! Giáo viên sắp đến rồi!”
Lâm Nhược Quân không có chăn, ấm ức nhíu mày, đôi mắt vẫn chưa chịu mở ra, anh tìm kiếm cái chăn bị mất của mình, giật được một góc thì kéo mạnh về, Bạch Sâm còn đang đắc ý vì chiếm được cái chăn, không để ý đã bị kéo theo cái chăn
Lâm Nhược Quân kéo cái chăn trở về, vô ý chạm vào một vật thể, anh mở mắt ra, thấy Bạch Sâm, một nụ cười vừa hài lòng vừa ngu ngơ lập tức xuất hiện, hài lòng là vì thấy “mami” của mình”, còn ngu ngơ dĩ nhiên là vì … chưa tỉnh ngủ.
Anh kéo Bạch Sâm đến gần mình hơn, Bạch Sâm bị anh kéo đi, trơ mắt nhìn Lâm Nhược Quân càng lúc càng nhích đến gần, trán dán vào trán.
Bạch Sâm: “…”
Nhịp tim bất chợt nhanh hơn.
“Mami…” Lâm Nhược Quân nhìn chăm chăm Bạch Sâm, Bạch Sâm nuốt nước miếng một cái, hít thở cũng không dám.
Lâm Nhược Quân lấy mũi của mình chà chà vào mũi của Bạch Sâm, tiếp tục lẩm bẩm nói: “Mami … Con còn muốn ngủ …”
Bạch Sâm lắp bắp nói: “Ngủ … ngủ cái đầu con đấy … Mau dậy đi!”
Cô còn nghĩ thêm, tuy Lâm Nhược Quân mới vừa ngủ dậy nhưng hơi thở không hôi tí nào! Xem ra dạ dày không tệ lắm …
Lâm Nhược Quân bất mãn vùi đầu vào cổ của Bạch Sâm, hơi thở ấm áp tiếp xúc với phần cổ nhạy cảm của cô, Bạch Sâm mất tự nhiên rụt người lại: “Có làm nũng cũng vô dụng, nếu không phải hôm qua con cố ý trả lời sai thì anh hai cũng không đi tìm thầy giáo cho con!”
Lâm Nhược Quân nghe thấy hai chữ “giáo viên”, bất mãn lẩm bẩm điều gì đó, Bạch Sâm không nghe rõ, cũng không bận tâm, nói: “Ngoan, mau dậy đi, con còn phải rửa mặt, rồi ăn sáng nữa.
”
Lâm Nhược Quân vẫn không chịu ngồi dậy, nói: “Vậy mami hôn con một cái đi!”
Bạch Sâm: “…”Thật là muốn đấm cho anh ta một cái mà.
“Không được sao?” Lâm Nhược Quân đã tỉnh giấc, lúc này, ánh