Cũng hôm đó, Nhất Nguyên lại gọi cho Bạch Sâm để xác nhận hôm sau cô sẽ đi, Bạch Sâm vẫn còn rối bời chuyện Lâm Nhược Quân, đồng ý tuỳ tiện, Nhất Nguyên hài lòng nhắc lại thời gian, địa điểm với Bạch Sâm lần nữa rồi gác máy.
Giai Tề vốn đang đắp mặt nạ, nghe Bạch Sâm nói điện thoại thì chạy đến, kinh ngạc nói: “Cậu muốn đi xem mắt sao? Không lẽ bữa nay bị Lâm Nhược Quân kích thích tới nỗi điên rồi hả?”
Bạch Sâm bất đắc dĩ nói: “Không phải, ngày hôm qua cậu tớ đã gọi bảo tớ đi xem mắt rồi, khi đó tớ vẫn chưa biết đệ tử nhỏ là Lâm Nhược Quân.
”
Giai Tề nói: “Vậy làm sao bây giờ.
”
“Còn làm sao cái gì, lỡ hứa rồi, tớ không thể không đi.
” Bạch Sâm đau đầu không thôi.
Giai Tề nói: “Ừ, cũng được, dù sao cậu cũng không có ý định tiến tới với Lâm Nhược Quân, cũng nên đi tìm hiểu những người đàn ông khác, đừng có suốt ngày ở nhà chơi game thế.
”
Bạch Sâm: “…”
Cậu còn dám nói tớ…
Nhưng Giai Tề giờ không phải là gái độc thân nữa, dĩ nhiên là có tư cách nói cô rồi, hu hu hu.
Ngày hôm sau, Bạch Sâm sửa soạn đôi chút, trang điểm thật trang nhã, coi như là cô coi trọng lần xem mắt này vậy, sau đó cô nhanh chóng đến nhà hàng mà cậu cô đã dặn dò, nhà hàng đó không tệ, nhưng Bạch Sâm có chút thấp thỏm, cô sợ nhất là những lời thổi phồng của các bậc phụ huynh, đến khi gặp thì chẳng đâu vào đâu…
Bạch Sâm do dự đứng ở cửa một chút thì điện thoại của cậu cô lại đến: “Bạch Sâm này, con đã đến chưa?”
“Dạ đến rồi ạ.
” Bạch Sâm nhìn xung quanh, không nhìn thấy người đàn ông nào giống như cậu cô miêu ta: “Nhưng mà con không thấy anh chàng luật sư đó.
”
Nhất Nguyên nói: “Thật là kì lạ, điện thoại của nhà trai không gọi được, bạn của cậu nói cháu ông ấy rất ít khi trễ giờ, thật là… Chắc là đang kẹt xe hay đang bận thôi.
”
Bạch Sâm không ngờ mọi chuyện lại xảy đến đúng lúc như vậy, nói: “Dạ vâng, con sẽ đợi ạ… Á!”
Bạch Sâm vừa nói chuyện vừa nhìn xung quanh, quay người lại bỗng thấy Lâm Nhược Quân đứng sau lưng mình, cô vô thức la lên một tiếng, Nhất Nguyên cảnh giác hỏi: “Bạch Sâm? Alô? Sao vậy?”
Bạch Sâm còn chưa kịp trả lời lại ông thì hai, ba giây sau, giọng nói của một người đàn ông vang lên: “Alô, cậu ạ?”
Nhất Nguyên: “…”
Ông có thêm một đứa cháu trai khi nào thế? = =
Nhưng một giây sau, bao nghi ngờ của ông đều biến mất.
Người bên đầu dây kia lịch sự giới thiệu mình: “Cậu, con là Nhược Quân.
”
Nhất Nguyên tự dưng thấy mồ hôi lạnh đổ ra liên tục: “À, Nhược Quân à? Dạo này khoẻ không con…”
Lâm Nhược Quân ôn hoà nói: “Chào cậu ạ!”
“Ừm… Tại sao lại là con nói? Bạch Sâm đâu? Kêu nó nói chuyện với cậu đi!” Nhất Nguyên nghĩ không đúng, thế nào hảo hảo tựu biến thành Lâm Nhược Quân đang nói chuyện liễu…
Lâm Nhược Quân mỉm cười nhìn thoáng qua Bạch Sâm đang bị ôm chặt trong lòng, nói: “À, cô ấy đang ở cạnh con, kêu con nói chuyện với cậu ạ.
”
Bạch Sâm rơi lệ đầy mặt, vùi đầu vào trong ngực Lâm Nhược Quân, tên chết tiệt này!!! Đồ trẻ con!!!
Nhất Nguyên tuy nghi ngờ nhưng vẫn lịch sự nói: “Ồ, có chuyện gì không?”
“Lúc trước, vì nguyên nhân ở chỗ con nên con và Bạch Sâm phải chia tay.
” Lâm Nhược Quân nhanh chóng kể rõ “sự thật”, “Nhưng mà bây giờ vấn đề đã được giải quyết rồi, con đã sai nặng nề, bởi vậy nên con đã nghiêm túc xin lỗi Bạch Sâm.
”
Bạch Sâm nghĩ, anh giữ chặt đầu tôi trong ngực anh gọi