Bạch Sâm trở về nhà trong trạng thái ở trên mây, khi tài xế mở cửa thay cho cô, cô mới biết đã đến nhà, Bạch Sâm lúng túng nói cảm ơn rồi sau đó chạy vào nhà, cô đứng trước cửa, cắm chìa khoá một hồi lâu mà không mở cửa ra, may mà Giai Tề nghe có tiếng động, cảnh giác chạy ra ngoài nhìn mới phát hiện Bạch Sâm đang đứng ngơ ngác ở ngoài.
Giai Tề: “… Cậu làm gì vậy…”
Bạch Sâm che mặt: “Hu hu hu hu, hôm nay tớ đã làm một chuyện trái với lương tâm rồi!”
Giai Tề O.
O: “Cái gì…”
Bạch Sâm bỗng nhiên ngẩng đầu, căm tức nhìn Giai Tề: “Tiểu Tề Tề à!”
Giai Tề: “… Sao?”
“Chuyện tớ đi xem mắt sao Lâm Nhược Quân lại biết?” Bạch Sâm khóc không ra nước mắt.
Giai Tề tức giận nói: “Tên Lâm Nhược Phi nhiều chuyện này!!!”
Bạch Sâm: “…”
“Trước khi trách Lâm Nhược Phi, cậu phải trách mình trước kìa.
” Bạch Sâm tức tối gõ lên trán cô: “Cậu thật là đáng ghét, dám bán đứng bạn bè!”
Giai Tề nói: “Chỉ là tiện miệng nhắc tới thôi… Tớ nói hôm nay tớ có việc bận, không thể hẹn hò với anh ấy được, anh ấy hỏi có phải tớ đi dạo phố với cậu không, tớ mới nói là cậu đi xem mắt rồi, làm gì có thời gian đi dạo phố với tớ…”
Bạch Sâm bất đắc dĩ nói: “Hu hu hu hu.
”
Giai Tề nhiều chuyện hỏi: “Cậu gặp Lâm Nhược Quân à?”
Bạch Sâm che mặt gật đầu, khóc không ra nước mắt.
Giai Tề nói: “Haiz, dù tớ không nói thì bọn Lâm Nhược Quân cũng biết thôi, người của nhà họ Lâm làm việc thế nào cậu cũng biết mà, Lâm Nhược Phi còn dám phái người theo dõi tớ nữa – còn dám nói là vì muốn bảo vệ tớ, bị tớ đánh một trận mới không dám nữa, tên Lâm Nhược Quân nham hiểm đó thì chẳng có gì mà không làm được cả.
”
Bạch Sâm nổi giận, thay mặt chính nghĩa nói: “Cậu không nên nói Lâm Nhược Quân như vậy! Anh ấy không phải người như vậy!”
“Chậc chậc…” Giai Tề nhìn Bạch Sâm như vừa phát hiện một châu lục mới, “Cậu đang bênh vực anh ta sao? Chậc chậc, xem ra lần này gặp nhau tiến triển không ít nha!”
Bạch Sâm nói: “Đừng nói nữa.
”
Giai Tề nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Không lẽ cậu và anh chàng luật sư kia cùng gặp Lâm Nhược Quân sao? Wow~ đúng là tình huống cẩu huyết mà, một nữ hai nam, tam giác tình yêu!!!”
Bạch Sâm suýt nữa thì quỳ xuống mà lạy cô: “Một nữ hai nam cái gì, cái ông luật sư kia không có đến, cũng vì chuyện này mà tớ hiểu lầm Lâm Nhược Quân.
”
Dưới sự lảm nhảm không ngừng của Giai Tề, Bạch Sâm đành kể lại chuyện đã xảy ra, dĩ nhiên là lược bỏ đi những lời mà Lâm Nhược Quân nói sau đó, bởi vì những câu nói đó làm cô quá là ngại, không dám nhắc lại, cũng may mà Giai Tề chỉ quan tâm đến tình tiết câu chuyện, không hỏi quá cụ thể, nghe xong, Giai Tề tấm tắc: “Lâm Nhược Quân trở thành người bị hại vô tội sao… Bạch Sâm à, tớ cũng thấy cậu sai rồi, sao lại nghi ngờ lung tung vậy chứ?!”
Bạch Sâm: “…”
Vừa rồi là ai bảo Lâm Nhược Quân nham hiểm cơ chứ… =.
=
Giai Tề suy nghĩ rồi nói: “Hay là cậu nhắn cái tin cho anh ta đi? Gọi điện thoại cũng được.
”
Bạch Sâm ôm đầu: “Không muốn không muốn, tớ thấy khó xử quá đi mất.
”
Giai Tề sờ sờ càm: “Vậy thì vô trò chơi thử xem sao, ngoan, tớ nghĩ Lâm Nhược Quân cũng đang chờ cậu trong trò chơi đó.
”
Bạch Sâm lo trái lo phải, tuy cứ nghĩ là Lâm Nhược Quân sẽ không lên trò chơi nhưng tay vẫn không khống chế được mà mở Phi Kiếm Giang Hồ
Nơi Bạch Sâm logout là Thuần Dương nên bây giờ login vẫn xuất hiện ở Thuần Dương, vừa vào trò chơi đã nhìn thấy người, không thể bảo là cô không sợ được, nhất là nhìn dòng tên trên đầu của đối phương, vẫn là đệ