“Mục Trường Châu?”
***
Bọn họ xuất phát lên đường từ đầu mùa xuân, hầu như đi mỗi ngày không nghỉ, nhưng vì mấy hôm trước tiết trời trở lạnh, hành trình bị hoãn kha khá.
Tới tận hôm nay mới xem là sắp sửa đến nơi.
Ban ngày dẫu sấm cũng không ảnh hưởng đến việc đi đường, thậm chí tốc độ còn nhanh hơn nhiều, cứ như vừa đi vừa chạy.
Cũng bởi phiên đầu cố sức tăng tốc.
Càng gần Lương Châu thì gã càng bớt làu bàu chửi bới, có lẽ do tâm trạng tốt, lúc này còn cao giọng nói giỡn: “Khéo có khi không phải trận sấm đó dọa chúng ta đâu, mà là ông trời thấy Lương Châu có tin hỉ nên đến góp vui đấy! Vậy đã đủ chứng minh đây là nhân duyên trời định chưa?” Trêu xong còn không quên lôi Phong Vô Tật vào, “Cậu nói đúng không Phong lang quân?”
Trả lời gã là tiếng hừ lạnh của Phong Vô Tật, khoảng cách âm thanh rất xa, có lẽ là ở tuốt đằng sau.
Giọng phiên đầu oang oang, muốn người ta không nghe cũng khó.
Thuấn Âm ngồi trong xe, cảm thấy gã ồn ào đến phát phiền, nàng lườm ra ngoài cửa sổ, đoạn duỗi tay lấy ra một quyển tập rộng cỡ lòng bàn tay từ trong bọc gấm xanh bên cạnh.
Đường dài xa xôi, chỉ có thể đọc sách giết thời gian.
Nhưng đọc được vài trang rồi tâm tư nàng phiêu diêu chốn nào.
Khi chùm tia nắng nhẹ xuyên qua ô cửa chiếu vào, đã nửa ngày trôi qua, Thuấn Âm gập sách, quay sang nói với người ngoài cửa sổ: “Dừng lại đi.”
Đây là lần đầu tiên nàng mở miệng yêu cầu trong suốt chuyến đi này, có tì nữ nhanh nhảu thúc ngựa tới gần hỏi: “Phu nhân muốn uống nước hay nghỉ ngơi ạ?”
Thuấn Âm nói: “Không cần, quanh đây hẳn phải có đình nghỉ chân, đến đó dừng một lát.”
Phiên đầu vừa nghe, lớn tiếng hỏi: “Phu nhân từng tới đây rồi à, làm sao biết có đình nghỉ chân chỗ này?”
Thuấn Âm đáp: “Hồi trước ta từng đọc được trong cuốn du ký nào đó, chứ chưa tới bao giờ.”
“Nếu là đọc hồi trước thì e nhớ nhầm rồi, lúc tôi đến Trường An không thấy đằng trước có đình nghỉ chân nào hết!” Phiên đầu xem thường.
“Trừ phi viết sai.” Thuấn Âm nói.
“Hử?” Phiên đầu ngồi trên ngựa, bối rối ngoái nhìn xe ngựa, bụng nghĩ nàng ta nói thế là có ý gì, như kiểu tin chắc bản thân không nhớ nhầm vậy!
Một tùy tùng đi tới hạ giọng báo với gã: Hóa ra có một ngôi đình nghỉ chân thật, nằm ở đối diện núi, nhưng do tuyến đường chính đã đổi hướng từ lâu nên mới không còn nằm trước mặt.
Phiên đầu có cảm giác như bị vả mặt, quắc mắt với tùy tùng rồi lại nhìn xe ngựa, đoạn khoát tay nói: “Vậy cứ nghe theo phu nhân, đến đó dừng một lúc!”
Đội ngũ đi tới chỗ đối diện, dừng chân ở ngoài mái đình cũ kĩ xập xệ.
Xe vừa dừng bánh, Thuấn âm đã vén mành trúc, nhoài người ra ngoài.
Một tì nữ đi tới đặt bệ gỗ, nàng dẫm bệ bước xuống, vịn vành nón, đi thẳng ra sau xe ngựa.
Quả nhiên Phong Vô Tật đang ở đằng sau, đội ngũ càng đi càng nhanh, còn cậu càng đi càng chậm, cưỡi ngựa rề rà cách một quãng lớn, như có vẻ không muốn tiến tới trước.
Thấy Thuấn Âm xuống xe rồi đi về phía mình, cậu mới kẹp vào bụng ngựa, thúc ngựa chạy đến gần.
Thuấn Âm dừng bước trước đầu tuấn mã: “Đến lúc từ giã rồi.”
Phiên đầu nghe được, biết sắp phải chia tay cậu lang quân nhà họ Phong mặt mũi hằm hằm suốt chặng đường, quả đúng là cầu còn chẳng được, gã lập tức bảo mọi người cưỡi ngựa sang một bên, cho hai chị em họ nói lời tạm biệt.
Chứ ngày nào cũng có một lang quân sầm sì lạnh mặt đi cùng như thế, ai không biết tưởng bọn họ lừa cưới ấy chớ!
Phong Vô Tật liền trèo xuống ngựa, bất đắc dĩ gật đầu với Thuấn Âm.
Cậu không thể đưa dâu đến chặng cuối, âu là do phải đi nhậm chức.
Có lẽ vì tấu chương của Tổng quản Lương Châu nên Thánh nhân rất cảm kích, và dĩ nhiên cũng phải làm gì đó nhằm thể hiện “ơn thánh ban cho Tây Bắc”.
Để Thuấn Âm xuất giá không đến nỗi nào, ngài không không chỉ ban thưởng đồ cưới mà còn cho Phong Vô Tật chức quan Tư binh Tham quân Tần Châu.
Tuy làm quan xa và chức vụ cũng không cao, nhưng vẫn còn tốt chán so với lúc trước.
Bởi lẽ từ sau lần đó, người nhà họ Phong đã không còn cơ hội làm quan.
“Ủ ê cái gì,” Thuấn Âm nói, “Vốn dĩ Phong gia đã không còn gì để mất, nay lại có cơ hội xoay chuyển, đệ phải vui lên chứ.”
Phong Vô Tật buồn bã nói: “Nhưng nhìn kiểu gì cũng giống như đánh đổi a tỉ để lấy tiền đồ cho đệ vậy.”
“Làm sao đệ biết điều đánh đổi không phải là của tỉ?”
Phong Vô Tật ngạc nhiên.
Thuấn Âm thủng thẳng nói: “Lâu nay tỉ rất ghét bị cầm tù ở Trường An.”
Phong Vô Tật há miệng, nghĩ đến việc tỉ ấy sống ở Trường An mấy năm nay mà không có lấy một ký ức vui vẻ, cậu thật chẳng biết phải nói gì.
Thuấn Âm nhìn phiên đầu đang ruổi ngựa đằng xa, nén giọng nói nhỏ: “Trước khi đi tỉ có mấy lời muốn nhắn nhủ với đệ.
Cả thiên hạ ai cũng biết đương kim thánh thượng coi trọng biên cương.
Đệ đến Tần Châu, nếu có thể giám sát biên phòng giúp Thánh nhân, làm tai mắt cho ngài, ắt sẽ nắm được cơ hội chấn hưng Phong gia.” Dừng một lúc, nàng nói tiếp, “Tỉ sẽ giúp đệ.”
Phong Vô Tật ngạc nhiên nhìn nàng, không ngờ tỉ ấy lại nghĩ xa đến vậy, chẳng lẽ tỉ ấy không quan tâm đ ến hôn sự như thế là do nghĩ về chuyện này? Cậu lập tức hoàn hồn, vội dịch lại gần: “Đừng nói là tỉ...!Đệ còn sợ tỉ sống ở Lương Châu không được tốt, giúp đệ kiểu gì chứ? Dù sao tỉ cũng...”
Không nhìn rõ nét mặt Thuấn Âm sau lớp mành sa, chỉ thấy nàng cười bâng quơ: “Không sao, đừng lo cho tỉ, đệ chỉ cần bảo đảm bản thân bình yên vô sự là được.”
Phong Vô Tật còn muốn nói thêm gì đó, nhưng nàng đã nhấc tay ra dấu cậu lên ngựa.
“Đi đi.”
Ngựa của phiên đầu và các tùy tùng ở đằng xa hí hai liền hai tiếng, như lời thúc giục vô hình.
Phong Vô Tật đành nhắm miệng trèo lên ngựa, trong bụng vẫn tức anh ách vì đám người nọ, nhưng khi nhìn Thuấn Âm, trong mắt chỉ còn lại lo lắng đau buồn, cậu chợt siết chặt cương ngựa: “A tỉ yên tâm.
Tần Châu cách Lương Châu không xa, sau này đệ sẽ tìm dịp đến thăm tỉ, nếu để đệ phát hiện tỉ sống không được tốt, thì dù đối phương có là ông trời đệ cũng sẽ tính sổ!” Nói đoạn, cậu chàng xoay ngựa phi nhanh, sợ nói thêm câu nữa viền mắt sẽ hoen đỏ.
Thuấn Âm im lặng, đứng trong cơn gió ngược chiều, đưa mắt nhìn cậu cưỡi ngựa rời xa, cho tới khi bóng dáng cậu bị cát bụi tung bay che khuất, nàng mới xoay người đi về xe ngựa.
Phiên đầu cưỡi ngựa đứng đằng xa nhìn từ đầu đến cuối, không rõ hai chị em họ nói gì, chỉ thấy lang quân Phong gia lao đi thật nhanh, như thể chực khóc đến nơi.
Gã vội trợn mắt, đau lòng cái quái gì? Đi thành