“Có cảm giác đang được chờ đợi.”
***
Đêm buông, trên bàn trong nhà chính chất đống công văn cần giải quyết.
Mục Trường Châu ngồi sau bàn, mở một quyển đọc lướt thật nhanh, chỉ toàn mấy chuyện nhỏ nhặt, còn chẳng được tính là dân sự.
Nhưng nhiều chuyện thành ra lộn xộn, mỗi đọc thôi cũng tốn kha khá thời gian.
Chàng đọc xong, cầm bút phê ý kiến rồi đặt qua một bên.
Xương Phong đứng cạnh hầu hạ, không kìm được nói: "Hay Quân tư đi nghỉ sớm đi, nô tài thấy phủ Tổng quản sắp xếp như thế âu cũng muốn Quân tư có thể thả lỏng."
Mục Trường Châu cười khẩy không đáp, đặt bút xuống đi tới cửa, nhìn ra bên ngoài.
Đúng lúc trông thấy ánh đèn ở đông phòng lập lòe rồi tắt phụt.
Chàng nhướn môi, nhìn về hướng ấy thêm một hồi, nhưng khi quay lại nhìn đống công văn thì nụ cười biến mất, nói với Xương Phong: "Sáng sớm mai nhớ chuẩn bị ngựa, mấy ngày tới ta không thả lỏng nổi, khéo còn bận hơn."
Xương Phong ngạc nhiên nhìn chàng, cúi đầu dạ thưa.
***
Thời tiết Lương Châu biến đổi thất thường, trời đương trong xanh thì đột ngột có cơn gió mạnh quét qua, kéo dài tận mấy hôm liền.
Trương Quân Phụng mới trở về, hắn gầy sọp đi trông thấy, đứng trước cổng doanh trại kỵ binh Lương Châu, chốc chốc lại ngó vào trong, lông mày chau lại.
Hồ Bột nhi tướng tá phốp pháp đứng bên cạnh, cũng dòm theo hắn, mặt bạnh ra trông còn khó coi hơn cả khi thua trận.
Một lúc sau, Mục Trường Châu sải bước đi ra, áo bào ôm sát thân hình, hông quấn thắt lưng như mọi khi, tay đeo hộ giáp nhưng không dắt bội đao, cũng chẳng cầm theo cung.
Chàng mới kiểm tra tình hình quân sự trong doanh trại, đến trước cổng thì dừng chân nói: "Để mắt kỹ vào, có thể sắp tới ta không thể đến đây tiếp được."
Hồ Bột nhi cuống cuồng hỏi: "Quân tư bị giao giải quyết chuyện khác thật à? Tạm thời không được tiếp xúc với quân vụ?"
Trương Quân Phụng càng nhíu mày, tiếp lời: "Huynh còn hỏi hả, đương nhiên là thế rồi.
Không ngờ tôi vừa về lại gặp Quân tư lâm vào cảnh này."
Mục Trường Châu không thể hiện cảm xúc, đưa mắt nhìn khắp doanh trại: "Cứ làm theo lời ta, chớ hỏi dư thừa." Nói đoạn, chàng đi thẳng ra cổng doanh trại, nhảy lên ngựa kéo cương rời đi.
Hồ Bột nhi nhìn theo bóng lưng chàng, lẩm bẩm: "Không lẽ muốn để Quân tư được nghỉ ngơi thật?"
Trương Quân Phụng hạ giọng: "Huynh có thấy ai được cho nghỉ mà bị giao thêm việc chưa? Ta trông Quân tư còn tất bật hơn trước nhiều!"
Hồ Bột nhi: "..."
Mục Trường Châu đi kiểm tra doanh trại một mình, không dẫn thuộc hạ tâm phúc, nay cũng một người một ngựa tiến vào cổng thành.
Quân lính thủ thành đồng loạt thi lễ với chàng, nhưng hôm nay quan thủ thành đã không còn đưa sổ sách quân vụ cho chàng xem nữa.
Chàng chỉ liếc một cái rồi đánh ngựa đi tiếp.
Chưa đi được bao xa, chợt có con ngựa phi nước kiệu chạy tới.
Hóa ra là Xương Phong, hắn tức tốc bẩm: "Quân tư, phạm nhân tá sử giải về đã vào thành, phủ Tổng quản lệnh cho Quân tư đi xác nhận."
Mục Trường Châu dừng lại, đây cũng là phần việc mới, chàng kéo dây cương, cưỡi ngựa tiến về phía trước: "Biết rồi."
Bấy giờ Thuấn Âm đang ngồi trong lương đình ở sau vườn phủ Quân tư.
Nghe bảo lương đình này mới được tu sửa từ khi nàng đến, mấy ngày qua gió lớn thổi hoa cỏ bật gốc, nên hôm nay các a hoàn bắt tay trồng lại, mời nàng chọn loại giống.
Kể từ lúc vào phủ cho tới nay, nàng gần như chưa từng nhúng tay lo liệu chuyện gì, Mục Trường Châu cũng không cần nàng giải quyết, tất tần tật đã có Thắng Vũ thu xếp đâu vào đấy.
Nhưng dạo này đương độ rảnh rang, thành ra chuyện gì cũng trình nàng đầu tiên.
Có điều cũng chỉ xem qua loa, hỏi gì thì nàng gật đầu rồi mặc bọn họ thu xếp, không chú tâm chuyện trồng hoa gieo cỏ.
Các thị nữ tất bật luôn tay luôn chân, nàng ngồi trên ghế, nhìn về phía hậu viện.
Chẳng rõ có phải ảo giác hay không mà kể từ lúc Mục Trường Châu nhận những chuyện do phủ Tổng quản giao, chưa thấy chàng có một khắc nhàn rỗi, trái lại còn bận rộn hơn.
Bỗng Thắng Vũ hớt hải chạy tới: "Bẩm phu nhân, có đoàn áp giải đang ở ngoài phủ xin gặp Quân tư."
Thuấn Âm hỏi: "Biết Quân tư đang ở đâu không?"
Thắng Vũ đáp: "Hình như ngài ấy vừa rời thành, mấy ngày nay Quân tư quá bận rộn, không chỉ lo liệu những chuyện được phủ Tổng quản giao mà còn ra ngoài khá thường xuyên."
Thuấn Âm chớp mắt, quả nhiên không sai.
Chàng ra ngoài thành chắc chắn là để đến doanh trại, những lời Lưu thị nói hôm đó rặt toàn khách sáo, bọn họ đâu muốn chàng nghỉ ngơi thật, chỉ là không muốn chàng đụng đến quân vụ nữa.
Chợt nhớ lại lời của chàng hôm trước, bảo sao mấy ngày nay chẳng thấy xuất hiện, ra là do bận đến nỗi không thể phân thân.
Thuấn Âm nghĩ ngợi một hồi, mắt chớp liên hồi, tự nhủ nghĩ những chuyện này làm gì, lẽ nào còn mong chàng đến phòng mình sao...
Nàng xốc dậy tinh thần, đứng lên vuốt vạt áo, điềm tĩnh nói: "Để ta đi xem."
Thắng Vũ xoay người dẫn đường, vừa đi vừa dặn: "Phu nhân phải cẩn thận nhé, chớ để bị dọa sợ."
Quả nhiên có một đoàn đang ở ngoài phủ, gồm mấy mươi binh lính xếp hàng thẳng thớm trên con đường trải đá xanh trước cổng.
Có ba cỗ xe gỗ đậu đầu hàng chở lồ ng sắt phủ vải đen, không rõ dùng làm gì.
Thuấn Âm bước ra, trông thấy cảnh đó mới hiểu tại sao Thắng Vũ lại nói vậy, đúng là nhìn rợn thật.
Nàng lại gần, quan sát lồ ng sắt rồi hỏi tướng lĩnh cầm đầu: "Mọi người làm gì thế?"
Tướng lĩnh chắp tay đáp: "Phủ Tổng quản hạ lệnh mời Quân tư xác nhận, chúng tôi cần gặp Quân tư."
Nghe nói là lệnh của phủ Tổng quản, Thuấn Âm lập tức minh bạch, có lẽ lại là một công việc khác muốn giao cho chàng.
"Hiện Quân tư đang đi vắng..." Nhưng còn chưa nói hết đã nghe thấy một tiếng *cheng* vang lên, nàng không khỏi nhìn cũi sắt được phủ vải trên xe, như có gì đó đập mạnh vào thành sắt, tiếp đó phát ra tiếng la hét.
Nàng ngạc nhiên, nếu không nghe nhầm thì hình như là tiếng người.
Lại một tiếng *cheng*, cũi sắt tiếp tục bị đụng mạnh khiến vải đen tuột xuống.
Thuấn Âm lập tức lùi về sau một bước, phát hiện trên xe đang nhốt một người tóc tai xồm xoàm, toàn thân lấm bẩn, tay chân bị trói.
Búi vải nhét trong miệng gã đã rơi ra do va đập, tức khắc mở miệng chửi bới: "Mục Trường Châu, ngươi sẽ phải chết không toàn thây!"
Thuấn Âm bàng hoàng, nhìn mấy lần, có cảm giác quen quen, bỗng nhớ ra dáng vẻ hung tợn đó chính là Đô đốc Thiện Châu Vu Thức Hùng.
Binh lính hai bên bước đến, lại lập tức cung kính đứng thẳng.
Vu Thức Hùng hằm hè như đã nổi điên, nhưng có vẻ cổ họng đã rát, chất âm khàn khàn vang vọng trong tấc đất xung quanh: "Mục Trường Châu! Ngươi sẽ chết không toàn thây! Chết không mồ mả..."
Nhưng câu nguyền rủa lập tức bặt đi, mắt gã nhìn chằm chằm vào một điểm như trông thấy thứ gì đó vô cùng kinh khủng, rồi toàn thân đột nhiên run rẩy.
Thuấn Âm vô thức ngoái lui, thấy Mục Trường Châu đang chậm rãi cưỡi ngựa tiến tới.
Tiếng vó ngựa ngày một tới gần, Vu Thức Hùng ở trong cũi co rụt về sau.
Đến bên cạnh, Mục Trường Châu xuống ngựa, đưa tay ra.
Xương Phong nhanh chóng dắt ngựa cho chàng, dẫn toàn bộ gia nhân trước cổng lui xuống.
Chàng bước đến, kéo Thuấn Âm ra sau lưng, nhìn chằm chằm cũi sắt.
Tướng lĩnh dẫn đầu lập tức tiến lên hành lễ: "Xin Quân tư xác nhận." Nói xong, y vén nốt hai tấm vải đen phủ trên hai cũi sắt còn lại.
Người trong cũi sắt thứ hai cũng bị bít miệng, chân tay trói chặt, nằm ngã bất động; người ở