“Đón dâu.”
***
Tại thành Lương Châu, sớm tinh sương khi chân trời vừa ngả màu trắng, khi thái dương còn chưa nhô cao, khi một đội quân vừa bắt đầu tuần tra theo thông lệ, thì Trương Quân Phụng cũng đã đứng ở cổng thành.
Không lâu sau, Hồ Bột nhi vừa ngáp vừa đi đến, mặt dài thượt ca cẩm: "Vội vội vàng vàng chạy về, mấy ngày liền chưa ngủ được giấc nào mà sáng sớm đã phải mò mặt ra thủ thành!"
Trương Quân Phụng tức giận nén giọng: "Huynh còn kể khổ hả, một mình ta giấu giếm cho Quân tư mới khổ đây! Chỉ riêng mỗi một đống công vụ đã đủ đè chết ta rồi!"
Hồ Bột nhi sẵng giọng "hừ" một tiếng: "Cũng may bắt được thằng chó kia rồi, không thì phí cả công sức!"
Ngày hôm ấy bọn họ vào Lương Châu giữa đêm khuya, Trương Quân Phụng chờ ngoài thành đón, nhân lúc nửa đêm để binh mã trở về doanh nghỉ ngơi, sau đó giấu Hạ Xá xuyết nửa sống nửa chết vào nơi vắng người, thực sự mất không ít công sức.
Những ngày qua thoạt nhìn vẫn bình thường, nhưng rất nhiều chuyện cứ dồn một chỗ nên thành ra bận rộn.
Trương Quân Phụng nhìn về phía phủ Quân tư: "Quân tư hồi phủ rồi à?"
Hồ Bột nhi lắc đầu: "Từ khi về tới giờ chẳng thấy bóng dáng đâu."
Hai người xốc lại tinh thần định lên đầu tường thì bỗng nhìn thấy một con ngựa ô chạy tới, phi nhanh qua cổng.
Mục Trường Châu mặc áo bào đen tuyền và đeo cung trên lưng, ghìm cương dừng lại ở dưới thành.
Hồ Bột nhi mở to hai mắt, tới gần hỏi: "Không lẽ Quân tư lại từ doanh trại tới?"
"Ừ." Mục Trường Châu nhấc chân nhảy xuống ngựa.
Trương Quân Phụng hiểu ra, liếc nhìn Hồ Bột nhi.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, sau chuyến đi lần này Quân tư còn bận hơn trước nhiều, nom dáng vẻ có lẽ đã bận suốt ngày thâu đêm.
"Người còn sống không?" Mục Trường Châu bỗng hỏi.
Hồ Bột nhi khựng lại một lúc rồi nhanh chóng đáp: "Chưa chết được đâu, thuộc hạ sai người giám sát mọi thời khắc, hắn vẫn chưa tỉnh."
Đương nhiên là đang nói Hạ Xá xuyết.
Mục Trường Châu lại hỏi: "Còn trong phủ thì sao?"
Trương Quân Phụng hiểu ý muốn hỏi phủ Tổng quản, thấp giọng đáp: "Bệnh đau đầu của Tổng quản ngày một trở nặng, ngoài ra mọi thứ vẫn bình thường, gần đây trong phủ đang chuẩn bị sinh nhật cho Tổng quản."
Đã hỏi xong các chuyện, hình như cũng chẳng còn gì nữa, Mục Trường Châu treo cung vào lưng ngựa rồi bước lên thành, định đích thân kiểm tra công tác thủ thành.
Trương Quân Phụng không kiềm được bước theo: "Tần Châu cách đây không xa, Quân tư cũng đã trải đường rồi, sao lần này không đón phu nhân về luôn? Nếu ngài cương quyết đưa nàng ấy về ắt Phong gia cũng không thể ngăn cản."
Hồ Bột nhi đi sau cũng chà tay gật đầu: "Đúng thế, chi bằng để thuộc hạ lại tìm cớ ra ngoài xách người về!"
Mục Trường Châu dừng chân, quay đầu nói: "Cái gì gọi là xách về?"
"..." Hồ Bột nhi bị giọng điệu của chàng làm cho sửng sốt, nhận ra mình đã lỡ miệng, chòm râu quai nón rung lên.
Trương Quân Phụng cũng cảm thấy bất ngờ, vội vã khép miệng.
Mục Trường Châu dừng bước trên bậc thang, im lặng nghiêng đầu.
Hai người hiểu ý, nhanh chóng đi lên kiểm tra công tác thủ thành.
Mục Trường Châu dừng một lúc, quay đầu nhìn về phía đông nam xa xăm, những chùm sáng lấp ló sau rặng mây nơi cuối chân trời, gió đi đến đó sẽ chẳng còn quay về.
Có lẽ người ấy cũng tựa cơn gió này.
Mà thật ra chàng cũng đã cố níu giữ, nào có chuyện Phong Thuấn Âm không hề hay biết, nhưng nàng là vậy đấy, con người lạnh lùng như gió, lòng cũng khó đoán, nếu thực sự không muốn thì chẳng ai có thể giữ lại.
Chàng chuyển mắt, mím môi xoay người đi xuống, đang nghĩ gì thế chứ, nay đã nắm được quyền hành trong tay, còn biết bao chuyện phải làm.
Bỗng có một con ngựa phi nhanh lao qua cổng thành, một tiểu binh lưng đeo cờ trạm nhảy xuống ngựa, đáng lẽ ra phải chạy tới tín trạm dưới thành nhưng đằng này lại cầm phong thư chạy thẳng đến đây: "Bẩm Quân tư, có thư gửi!"
Mục Trường Châu đi tới dưới thành, không buồn ngước mắt hỏi: "Từ đâu gửi tới?"
"Bẩm, là Tần Châu."
Chàng khựng lại, lập tức nhìn sang.
Hồ Bột nhi và Trương Quân Phụng ở trên đầu tường nghe thấy động tĩnh thì ló đầu nhìn xuống, thấy Mục Trường Châu đứng ở bậc thang cuối cùng, đưa tay nhận lấy phong thư do lính trạm trình lên, vội vàng mở ra.
"Lúc nãy nói thư từ đâu gửi tới?" Hồ Bột nhi nhô đầu hỏi.
Trương Quân Phụng thấp giọng: "Tần Châu."
Hồ Bột nhi trợn to mắt như chuông đồng: "Hả? Lẽ nào là..."
Mục Trường Châu cúi đầu bóc phong thư, nhìn chữ viết trên giấy, rõ thân thuộc song lại khó hiểu.
Vừa nhìn đã nhận ra chữ viết của nàng, nhưng viết dưới dạng mật ngữ.
Chàng chỉ nắm sơ sơ về bộ mật ngữ của Phong gia, dù rằng nếu xem kỹ sẽ thấy đây không phải dạng khó nhất, còn đơn giản hơn kiểu mà ngày trước nàng truyền tin cho Phong Vô Tật, nhưng cũng không phải chỉ cần nhìn qua là hiểu được hàm ý.
Chàng chăm chú nhìn đọc từng chữ từng chữ, gần như cùng lúc ấy, chàng nhớ lại khi nàng giải mã mật thư lúc cả hai cùng nhau ra ngoài, khi lấy ra những bức thư mật nàng đã viết cho Phong Vô Tật, thậm chí nhớ lại tất cả những lần chàng đã tiếp xúc ở Phong gia khi còn trẻ.
Từng chữ một, cuối cùng chàng cũng nhận ra chúng, lắp ghép lại thành một câu hoàn chỉnh:
Thăm người thân đã xong, phủ Tổng quản không đến tiếp, đành chờ phủ Quân tư đón về.
Mục Trường Châu cất bức thư, đột nhiên ngẩng đầu hô: "Điều người theo ta rời thành một chuyến."
Hồ Bột nhi thò người ra hỏi: "Quân tư định làm gì thế?"
Ngữ khí của Mục Trường Châu vẫn bình thường nhưng bên môi đã nở nụ cười không cách nào che giấu, chàng quay gót sải bước rời đi: "Đón dâu."
Hồ Bột nhi ngạc nhiên: "Hả?"
Trương Quân Phụng đẩy gã một cái rồi vội vã chạy xuống.
Mục Trường Châu bước nhanh đi tới chỗ con ngựa, vén tà áo xoay người nhảy lên, giũ dây cương giục ngựa lao ra khỏi thành...
***
Gió lớn thổi phần phật, tiếp tục đi tới sẽ dần đến ranh giới Lương Châu.
Một đội hộ vệ nghiêm ngặt bảo vệ người cưỡi ngựa đi giữa, hộ tống đi đường an toàn.
Một con ngựa phóng nhanh đuổi theo, hộ vệ trên ngựa chắp tay báo: "Bẩm phu nhân, Phong lang quân đã trở về bình an."
Thuấn Âm trùm áo chùng đội nón che mặt, cưỡi ngựa đi giữa, "ừ" một tiếng.
Trước đó Phong Vô Tật đi ra tiễn nàng.
Đêm hôm ấy sau khi nàng gửi thư đi, cậu cứ lẽo đẽo theo nàng tới tận cửa phòng, đột nhiên nói: "Vậy là a tỉ sắp đi rồi."
Thuấn Âm không trả lời.
Cậu nói tiếp: "Thấy a tỉ hành lễ với mẫu thân ở hành lang là đệ đã đoán được rồi, có lẽ thăm nhà cũng chỉ tới đó mà thôi."
Lúc này Thuấn Âm mới gật đầu với cậu.
Đúng là nàng có ý định kết thúc chuyến thăm nhà tại đấy, rốt cuộc chẳng còn lý do gì để ở lại nữa.
Nán lại Tần Châu thêm hai hôm, sau đó dọn dẹp hành lí trở về.
Phong Vô Tật không ý kiến, thậm chí còn chuẩn bị giúp nàng, chẳng qua cứ khăng khăng đòi tiễn nàng bằng được.
Nàng không từ chối nổi, đành tùy ý cậu vậy.
Rời tiền viện, nàng cũng không quan tâm chuyện có lại thấy bóng dáng của mẹ nữa hay không.
Từ hai hôm trước đã vào biên giới Hà Tây, Phong Vô Tật còn muốn đưa tiễn thêm nhưng Thuấn Âm ngăn lại, để cậu trở về dưỡng thương, thậm chí còn cử một hộ vệ đưa cậu vào tận Trung Nguyên.
Hôm nay hộ vệ trở về báo, coi như đã hoàn toàn rời khỏi