“Kể từ bây giờ, nàng phải theo ta mọi lúc mọi nơi.”
***
Đi trên đường thoáng nghe thấy tiếng đội ngũ tới lui, văng vẳng tận lúc về đến phủ Quân tư mới lặng đi, thoạt trông ngỡ êm đềm.
Thuấn Âm quay về nhà chính, tháo trâm cài, lau sạch phấn son, mặc áo khoác ngồi trên giường, vừa sắp xếp lại tình hình hiện nay vừa đưa mắt trông ra cửa.
Phủ Quân tư cũng nào có yên bề, nơi tiền viện hẵng chấp chới đuốc đèn. Vừa về phủ Mục Trường Châu đã đến thẳng tiền sảnh, tới giờ còn chưa nghị bàn xong.
Nàng lờ mờ cảm giác liên tục có người đến phủ rồi lại lục tục rời đi từ cửa hậu, ấy là những thuộc hạ dưới quyền chàng, chẳng cần đoán cũng biết quan võ chiếm phần đa.
“Phu nhân,” Thắng Vũ đứng ngoài cửa hô to, “Mời phu nhân nghỉ ngơi sớm ạ, giờ giấc đã trễ rồi.”
Quả thực không còn sớm nữa, đêm hôm khuya khoắt. Thuấn Âm không muốn để cả nàng ấy cũng cảm nhận được tình hình bất ổn, thong thả “ừ” một tiếng, sau đó đứng dậy vòng ra sau bình phong.
Nghe bên ngoài dường như yên tĩnh hơn, có nhẽ nào vì những người kia đều đã ra về.
Thuấn Âm nằm xuống giường, khung cảnh trong bữa tiệc lại hiển hiện trước mắt, càng nghĩ càng cảm thấy sự việc sẽ không dừng tại đó.
Kể từ lúc Mục Trường Châu lấy đi một nửa binh quyền của phủ Tổng quản, Lưu thị vừa không thể lại gần cũng không thể động đến chàng, mới đành lợi dụng nàng hòng trừ khử chàng.
Quả nhiên bà ta đã thành công kéo cả hai xuống vũng lầy trong thọ yến hôm nay, nhưng tội danh mà bà ta khép lại quá lớn, liên đới quá nhiều, nếu không thể một kích phủ đầu Mục Trường Châu lẫn phủ Quân tư thì chắc chắn sẽ bị cắn ngược, nên kiểu gì Lưu thị vẫn còn nước cờ khác…
Tâm trạng dập dờn lên xuống, không rõ bao lâu trôi qua, trong phòng bỗng tối đi – ngọn nến đã được thổi tắt, sau đó sau lưng chùng xuống, có người đặt mình nằm bên.
Mạch suy nghĩ của Thuấn Âm bị cắt ngang, còn chưa kịp cử động thì đối phương đã ôm chầm lấy nàng.
Mục Trường Châu ghì tay ôm nàng, nhắc nhở: “Nàng ngủ đi.”
Thuấn Âm mở miệng: “Bên ngoài…”
“Ngủ nào.” Chàng ngắt lời, tông giọng trầm thấm đượm sự mệt mỏi, là bởi trước đó đã phải sắp xếp trù hoạch quá nhiều công việc, tới tận khắc này mới tranh thủ nghỉ ngơi.
Thuấn Âm khép mi mắt, nhưng nàng vẫn cảm thấy cánh tay chàng vòng quanh mình chặt quá, như muốn ghì nàng vào lồ ng ngực chàng.
Sống lưng dán lên ngực chàng, đến nỗi nàng có thể cảm nhận được nhịp đập con tim mạnh mẽ của chàng, không nhịn được gạt tay chàng ra: “Đừng siết thế.”
Mục Trường Châu hơi thả lỏng, vẫn không lên tiếng nói năng.
Thuấn Âm cũng không nói nữa, mà thực chẳng biết có thể nói được gì trong hoàn cảnh bây giờ, chỉ biết rằng chàng căng mình toàn thân, hơi thở nặng nề, trông giống như đang quan sát nàng. Nàng nhắm mắt, ép mình thôi nghĩ ngợi.
Mối tơ vò vừa chìm xuống thì mệt mỏi tức khắc ập đến, một lúc lâu sau, cánh tay vòng trên người lại siết chặt, thế nhưng nàng đã mơ màng thiếp ngủ.
Dường như cánh tay đó khẽ lật nàng lại, nàng theo đà xoay người trở mình về phía chàng, nhẹ nhàng cử động mà cơ thể vẫn cứ bị đè nặng, ấy là bởi chàng chẳng hề buông tay.
Đêm hôm ấy mới ngắn ngủi xiết bao, khoảng hai ba canh giờ sau đã có tiếng bước chân vang lên ở bên ngoài.
Xương Phong đứng ngoài gọi: “Bẩm Quân tư.”
Thuấn Âm ngủ không sâu giấc, vừa nghe tiếng đã lập tức mở mắt, nhưng mới nhúc nhích thì mặt cọ vào vạt áo trắng muốt, nàng ngẩng đầu lên, trông thấy cằm của Mục Trường Châu, khi ấy mới nhận ra chàng ôm nàng ngủ suốt đêm, cơ thể nép mình trong vòng tay như vùi vào lòng chàng.
Mục Trường Châu cũng đã mở mắt, cúi đầu nhìn nàng, môi hé mở như muốn nói gì đó song đã mím lại, chàng đặt tay lên eo nàng, ôm nàng ngồi dậy, nói vọng ra: “Chờ ở ngoài đấy.”
Thuấn Âm theo đà ngồi dậy, lờ mờ cảm thấy dường như có chuyện xảy ra, nàng nhanh chóng mặc xiêm y.
Mục Trường Châu rời giường trước, rút áo khoác ở trên giá mặc vào, vừa cài khuy vừa vội vã ra ngoài.
Loáng sau Thuấn Âm đã chỉnh trang y phục, nàng vuốt tóc, dỏng tai phải lắng nghe động tĩnh bên ngoài, lại nghe thấy bước chân trở về của chàng, xem ra Xương Phong bẩm báo xong liền rời đi luôn, nàng hấp tấp vòng ra khỏi bình phong: “Có chuyện gì rồi sao?”
Mục Trường Châu đi tới gần, nhìn nàng nói: “Kể từ bây giờ, không cần biết là gì, nàng phải theo ta mọi lúc mọi nơi.”
Thuấn Âm ngẩn người: “Ta không đóng kịch xa cách nữa hả?”
Mục Trường Châu cười khẩy: “Đao đã kề ngay cổ, e rằng không cần thiết.”
Thuấn Âm nhìn vào mắt chàng, chậm rãi lấy lại bình tĩnh, đoạn liền quay gót đi chuẩn bị y phục.
***
Khi nắng vàng còn chưa phủ thiên không, chân trời trắng nhờ nổi lốm đốm những đám mây xám xịt, một nhóm người cưỡi ngựa đến dưới cổng đông thành, theo sau là hàng chục cung vệ, hai thớt ngựa chứng dẫn đầu đứng trên đường chính xa xa. Bốn phía xung quanh im phăng phắc.
Bóng dáng gầy còm của Trương Quân Phụng phóng nhanh từ trên thành xuống, hắn vẫn bận bộ quan bào dự tiệc tối qua, có vẻ túc trực ở đây suốt đêm, vừa đến gần đã tức thì chắp tay: “Quân tư.”
Mục Trường Châu cưỡi ngựa đi tới, chàng mặc áo bào xanh đen tay áo bó sát, ống tên hoành đao đeo bên hông, một tay cầm cương một tay cầm cung, hỏi: “Đã xong chưa?”
“Bẩm rồi ạ, đêm qua đã đóng cổng thành.” Trương Quân Phụng đáp, đoạn nhìn sang cạnh chàng.
Thuấn Âm mặc áo chùng đội mũ trùm, ngồi trên ngựa theo sát chàng.
Nàng đưa mắt nhìn cổng thành khép chặt, cũng không ngạc nhiên, đêm qua không thiết giới nghiêm nên tất phải đóng thành đề phòng tin tức bị truyền đi.
Quan thủ thành lật đật chạy tới, hành lễ với Mục Trường Châu: “Bẩm Quân tư, muốn đóng cả bốn cổng cần phải có thủ lệnh của phủ Tổng quản, nhưng phủ Tổng quản không hạ lệnh…”
Mục Trường Châu nhìn y: “Ta không nói sẽ đóng thành, mà kể từ giờ ở Lương Châu chỉ được vào không được ra. Nếu thả bất cứ binh sĩ nào thì cứ đưa đầu tới gặp!”
Quan thủ thành nghe ra giọng điệu không ổn, sợ hãi quỳ thụp xuống, không dám hó hé dù chỉ nửa lời.
Trương Quân Phụng cau mày khua tay cho lui, bỗng nói: “Bẩm Quân tư, còn có một chuyện…” Hắn lại ngó sang Thuấn Âm.
Mục Trường Châu đưa mắt nhìn nàng, nhẹ nhàng bảo: “Nàng có thể lên thành quan sát.”
Thuấn Âm cũng đang có ý định ấy, bởi trông bọn họ có vẻ muốn bàn chuyện nhà quân. Nàng ngẩng đầu nhìn, nhảy xuống ngựa.
Giẫm thềm bước lên thành, gió tây bắc thốc từng cơn vào mặt.
Thuấn Âm đứng trong chiều gió dõi mắt trông xa, ngoài thành kia thoạt vẫn bình thường nhưng có nhiều binh mã thăm dò hơn; nàng ngó nghiêng xung quanh, quân lính canh gác cũng tăng cường nhiều, phải đến gấp đôi; rồi lại nhìn trong thành, dẫu có tiếng dân chúng lao xao nhưng quả thực quá yên ắng so với quá vãng.
Những náo nhiệt rộn ràng hôm qua đột ngột bay hơi chỉ sau một đêm.
Thuấn Âm cẩn thận quan sát thêm đôi lần, lại ló đầu nhìn xuống dưới, Mục Trường Châu đã xuống ngựa, cùng Trương Quân Phụng đến căn phòng dưới thành.
Hình như Trương Quân Phụng đã báo cáo xong, đang chờ chàng ra lệnh, chợt thấy hắn nghiêng đầu liếc ra sau.
Thuấn Âm nhìn theo mắt hắn, bắt gặp Lục Chính Niệm đứng bên đường, cô ấy vẫn mặc bộ váy chẽn dự tiệc tối qua, có vẻ thức trắng một đêm không ngủ, búi tóc lộn xộn, xoắn ngón tay cúi thấp đầu, e dè nhìn nàng ở trên này.
Mục Trường Châu phất tay với Trương Quân Phụng, xoay người đi lên thành.
Thấy chàng đang tới, Thuấn Âm nhìn xuống lần nữa thì đã không thấy bóng dáng Lục Chính Niệm đâu, không khỏi hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Mục Trường Châu mới bảo: “Lục Điều bị ốm nhẹ, để ông ấy ở nhà tĩnh dưỡng, thời gian này không cần xuất hiện.”
Thuấn Âm nhớ lại vẻ mặt nghiêm trọng của Lục Điều tối qua, nào đâu có thái độ lẩn tránh, song chưa kịp nghĩ nhiều đã thấy Mục Trường Châu nheo mắt nhìn về hướng bắc thành, nàng bèn nhìn theo.
Bắc thành là trung khu chính sự Lương Châu, trị sở đặt tại đấy, phủ Tổng quản cũng ở nơi đó, vào lúc này trời âm u mây tà tà trôi, ngỡ tất cả đều quy tụ về chốn kia.
Nàng nhìn quanh một vòng, giọng nhẹ hơn: “Chàng đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất?” Nếu không tại sao lại gia tăng quân phòng trong thành, còn tăng cường tuần tra bên ngoài?
Mục Trường Châu chỉ nhếch mép: “Không, đây chưa phải là tình huống xấu nhất.” Chàng thôi nhìn hướng bắc, đưa tay ấn vào lưng nàng dẫn nàng đi xuống.
Xuôi theo bậc thềm tới dưới thành, đưa nàng đến chỗ đậu ngựa, chàng mới nén giọng thì thầm vào tai nàng: “Binh mã trực thuộc phủ Tổng quản nằm gần Lương Châu sẽ được điều động bất cứ lúc nào, nhưng phủ Tổng quản ắt
Thuấn Âm chau mày, tuy cổng thành đã nằm trong sự khống chế của chàng nhưng e rằng chi viện trong thành không nhiều: “Chưa chắc các quan viên đó sẽ ra mặt.”
Mục Trường Châu lạnh lùng nói: “Sau đêm qua thì đương nhiên phải thế.” Đoạn, chàng xoay người lên ngựa.
Sau thọ yến tối qua, các quan viên có thể chia làm ba kiểu, người thông minh dễ bề nhận ra hành động lần này nhắm chủ đích vào nàng, vào phủ Quân tư, là chuyện giữa phủ Tổng quản và phủ Quân tư, không dám xen vào mà dẫu muốn xen cũng không thể; người ngốc hơn tuy không hiểu rõ đầu cua tai nheo, nhưng vì muốn phòng thân nên cũng sẽ không can thiệp; còn những ai đần nhất mới có thể tin lời Lưu thị, cho rằng nàng làm ảnh hưởng đến mọi người, quy kết trách nhiệm lên nàng và Mục Trường Châu, song cũng chẳng dám làm gì bởi lẽ bản thân cũng đã bị cuốn vào.
Tóm lại là, vào thời điểm này rất khó có quan viên Lương Châu nào trắng trợn đi theo chàng.
Đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, dường như vô cùng khẩn cấp.
Thuấn Âm tìm kiếm nguồn âm, đột nhiên dây cương trong tay bị chụp lấy, Mục Trường Châu giật cương để nàng xoay về phía tây.
Hồ Bột nhi mặc giáp, dẫn theo hai ba quân sĩ cuống cuồng chạy đến từ đường tắt phía tây, vừa tới gần đã dừng lại, chưa kịp thi lễ đã hồng hộc la lớn: “Quân tư, đằng tây!”
Mục Trường Châu sầm mặt, quay qua nói với Thuấn Âm: “Theo sát ta.”
Tiếng cuối vừa rơi, chàng phất cương lao đi, men theo đường tắt mà Hồ Bột nhi tới.
Thuấn Âm giật mình, phát hiện tình hình không ổn, vội thúc vào bụng ngựa bám theo chàng. Cung vệ chạy phía sau, ở cuối hết là hội Hồ Bột nhi. Ra khỏi lối tắt, vẫn đi đường vắng trong thành chứ không chọn đường chính, toàn đội thẳng về hướng tây.
Đến gần cổng tây thành, Hồ Bột nhi giục ngựa lên đầu thét lớn: “Mở thành cho qua!”
Cổng thành chậm rãi mở ra, Mục Trường Châu phi ngựa lao vút đi đầu.
Thuấn Âm bám sát chàng từ bên trái, vừa ra khỏi thành đã nghe thấy tiếng nặng nề khép cổng ở sau lưng.
Hồ Bột nhi chạy trước dẫn đường, gã giục ngựa phi nhanh một cách đầy căm phẫn, bụi bặm dưới vó theo gió cuốn lên không ngừng.
Rời thành chừng ba mươi dặm thì bắt đầu tiến sâu vào núi, cưỡi ngựa đến đỉnh một sườn núi dựng đứng rồi dừng lại.
Thuấn Âm ghìm cương, nhìn khói bụi mênh mang ở phương xa trải dài giữa thinh không tựa một tấm màn, sau màn bụi ấy thấp thoáng những bóng người trên lưng ngựa, chúng chi chít chồng nhau dừng tại nơi ấy, hàn quang lạnh lẽo từ vũ khí lóe lên dưới ánh nắng chói chang, loáng thoáng nhìn thấy trong đó có một lá cờ thêu chữ “Cam”.
Nàng nheo mắt tập trung: “Đó là gì?”
“Nàng không nhìn nhầm đâu.” Mục Trường Châu nhìn chằm chằm hướng ấy, “Là binh mã Cam Châu.”
Thuấn Âm nhanh chóng nhớ ra trước buổi thọ yến tối qua, Trương Quân Phụng đã nhắc đến Cam Châu ở trước mặt chàng: “Có phải là thông tin chàng nhận được vào tối qua không?”
Mục Trường Châu nói: “Mấy ngày trước phủ Tổng quản đã âm thầm phái người vào Cam Châu.”
Ngay sau khi Trương Quân Phụng báo cáo tình báo trên, chàng lập tức ra lệnh cho Hồ Bột nhi đưa binh mã đến canh giữ nơi này đặng đề phòng biến cố xảy ra.
Lại không ngờ còn đến nhanh hơn cả chàng nghĩ.
Hồ Bột nhi nhổ phụt một bãi nước bọt như nhổ ra sự kìm nén từ bấy tới giờ, gã phất tay: “Cản lại! Từ đầu ta đã biết thằng oắt kia không tốt lành gì! Phủ Tổng quản vừa gọi là chạy đến ngay, tất có ý đồ xấu!”
Ở lân cận có hai ngọn núi đối diện nhau, binh mã Lương Châu lao ra từ sườn núi chắn ngang đường, giương cao ngọn cờ Lương Châu.
Thuấn Âm bàng hoàng nhìn về hướng ấy, phủ Tổng quản đã chiêu trò thì nhất định sẽ có bước đi tiếp theo, chẳng qua nàng không ngờ binh mã từ Cam Châu sẽ đến. Nàng siết chặt dây cương, thấp giọng nói như đang thì thầm với chính mình: “Ta tưởng hắn và chàng chỉ có thù oán cá nhân, không ngờ lại đến mức này.”
Mục Trường Châu đột nhiên hạ giọng: “Chuyện như vậy cũng không có gì đáng ngạc nhiên.”
Thuấn Âm vô thức nhìn chàng, cảm thấy tựa hồ chàng sớm đoán được sẽ có ngày hôm nay.
Trong đội hình bên kia có một con ngựa phóng nhanh cuốn theo bụi khói, ấy là binh sĩ Cam Châu, hắn cắm cờ nhỏ trên lưng, phi nhanh đến truyền tin.
Hồ Bột nhi suýt đã tuốt đao, nhưng liếc nhìn Mục Trường Châu trên sườn dốc thì ấn đao xuống.
Binh sĩ Cam Châu xông thẳng tới trước, xuyên qua binh mã chắn đường, chắp tay ôm quyền, hô lớn về phía sườn dốc: “Cam Châu thảo phạt phản nghịch! Có lệnh xuất quân!”
Mục Trường Châu lạnh lùng lên tiếng: “Tới thảo phạt ai?”
Binh sĩ hô to: “Hành quân Tư mã Lương Châu Mục Trường Châu mưu đồ chiếm quân độc lập, tất phải đánh dẹp!”
*Xoẹt* một tiếng, Hồ Bột nhi rút đao ra, tức tối chửi bới: “Gi ết chết đồ khốn nhà ngươi!”
Binh sĩ Cam Châu nhanh chóng kéo ngựa rút lui.
Dường như ở xa kia có người cưỡi ngựa dẫn đầu xuất trận, đang trông lại từ đó.
Thuấn Âm xoay đầu nhìn, nhưng khoảng cách quá xa, chỉ lờ mờ nhìn được bóng dáng Lệnh Hồ Thác mặc giáp trên người.
Khi binh sĩ Cam Châu trở về, hắn đột nhiên giơ tay lên, liền ngay đó, một lá cờ khác được dựng lên trong đội hình Cam Châu phía sau, là một lá cờ dài có nền đen, bên trên thêu chữ viết.
Thuấn Âm đưa tay cởi mũ trùm đầu, nhìn chòng chọc lá cờ nọ, những con chữ nàng từng thấy ở giao giới Hà Châu Khuếch Châu đập vào mắt lần nữa.
Gió tây bắc vù vù thốc mạnh, bốn chữ trên lá cờ viết thẳng phần phật: TIÊU DIỆT MỤC TẶC
Lồ ng ngực nàng bỗng phập phồng: “Sao hắn ta có thể dễ dàng tin tưởng như thế?!”
Cho dù Lệnh Hồ Thác tin vào chuyện xảy ra trong thọ yến đi chăng nữa, nhưng chuyện mới tối ngày qua mà giờ hắn ta đã kịp thời đến đây, chứng tỏ hắn đã nhận được tin tức từ trước đó, nhưng lúc ấy nào phát sinh chuyện gì, sao hắn có thể dễ dàng tin tưởng những lời nói suông của phủ Tổng quản mà kéo quân chinh chiến?
Mục Trường Châu trầm giọng nói: “Vậy phải xem phủ Tổng quản đã thuyết phục hắn thế nào.”
Thuấn Âm khựng lại, bỗng cảm thấy giọng chàng rét căm lạ thường, nàng lập tức quay qua nhìn chàng.
Khác với lần đầu khi trông thấy những chữ ấy, chàng đăm đăm nhìn lá cờ nơi xa, trong ánh nắng vàng ươm rực rỡ, đôi lông mày nổi bật rõ ràng, sóng mũi cao ráo cũng được viền một đường sáng nhạt, nhưng toàn thân chàng như chìm trong bóng tối, mặt bên bạnh ra đổ một màu xám nhợt.