“Bái kiến phu nhân trước.”
***
Quá nửa đêm, phủ Tổng quản ngập trong mùi máu tanh nồng.
Máu bắn lên lan can chạm khắc lẫn bậc thềm ngọc bích, cành hoa nhánh cây bị chặt đứt vương vãi khắp sân nhà, mặt đất bằng phẳng bị vó ngựa giẫm thành hố, ngói vỡ nát rèm rách bươm, chao đèn đổ lửa liếm bốn bề.
Lưu Kiền Thái chạy trốn lại rất nhanh, hắn cầm đao trong tay, hoảng sợ dẫn một toán tinh binh vừa ngăn cản vừa rút lui về cánh cửa bên hông. Nhưng hắn chưa chạy được bao xa đã nghe thấy tiếng móng ngựa nặng nề rượt đuổi phía sau.
Hình như có đội trọng binh đang tiến vào phủ, nhanh chóng tràn vào, đâu đâu cũng toàn bóng dáng kỵ binh.
Bất thần tinh binh ở hai bên liên tục gục ngã, Lưu Kiền Thái nhìn quanh, thấy trên lưng bọn họ đều có mũi tên thì nhất thời tái mặt, vội vã kéo một tinh binh tới chặn ngang trước mặt, nhưng hắn vừa né mũi tên, còn chưa kịp tháo chạy thì bắp chân nhói đau – bản thân hắn ta cũng ngã xuống bên cạnh bụi hoa, kêu la thảm thiết.
Một đội kỵ binh xông tới, mã giáo đẩy lùi tinh binh hai bên, mũi giáo chĩa thẳng vào hắn ta.
Lưu Kiền Thái đau tới mức không thốt nổi lời, hắn ôm bắp đùi, vẻ mặt thoắt trắng thoắt xanh đầy sợ hãi.
Hồ Bột nhi cưỡi ngựa lao đến, rút đao nhắm vào hắn ta, thở hồng hộc quay đầu hét lớn: “Nhờ có Quân tư! Bắt được họ Lưu rồi!”
Mục Trường Châu hạ cung xuống, giục ngựa tiến tới: “Lục soát lấy đồ.” Dứt lời, chàng kéo ngựa rời đi.
Hồ Bột nhi lườm Lưu Kiền Thái với vẻ ghét bỏ, ra lệnh cho thuộc hạ: “Nhanh lên!”
Kỵ binh không chút chần chừ trói chặt hắn ta.
Ở phía xa có một đội kỵ binh chạy qua, Trương Quân Phụng đánh ngựa tới, cao giọng báo: “Theo lệnh của Quân tư, trọng binh liên tục tốc chiến, đã quét dọn sạch sẽ!”
Mục Trường Châu nheo mắt nhìn quanh, giật dây cương đi vòng về sau. Những tiếng la hét khóc lóc, hoảng sợ bỏ chạy trong phủ đã biến mất. Người hầu thị nữ bị áp chế run lẩy bẩy trốn tránh, tinh binh bị bắt đã bị tước vũ khí, quỳ rạp dưới đất.
Kỵ binh xông vào chia ra làm hai dàn trải khắp phủ, từ tiền viện, phòng nghị sự cho tới sân sau vào tận hậu viện.
Mục Trường Châu phi ngựa lao đến, nhảy xuống ngựa sải bước đi vào. Trương Quân Phụng và Hồ Bột nhi trước sau nối gót theo chàng, đến nhà chính, hai người rảo nhanh bước chân, một trái một phải dừng trước cửa canh gác.
Mục Trường Châu đi tới ngưỡng cửa, rút thanh đao bên hông Hồ Bột nhi rồi cất bước vào trong.
Trong nhà trống trơn không bóng người, đèn đuốc vẫn sáng choang, có tiếng th ở dốc hổn hển phát ra từ giường ngủ phía sau tấm bình phong.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên cùng tiếng giáp va đập, hơi thở phía sau tấm màn càng lúc càng nặng nhọc, có bóng người nhúc nhích di chuyển. Mục Trường Châu đến gần, vung thanh kiếm lên, màn trướng rơi xuống, chẳng còn thứ ngăn cách.
Tổng quản nằm dựa đầu giường bơ phờ nhìn chàng, trên trán không quấn vải trắng, gương mặt ông ta tựa tấm vải nhàu nhĩ.
Mục Trường Châu lấy ra một quyển sổ từ trong vạt áo, đặt trên bàn trước mặt ông ta, chỉ ngón tay nói: “Kí tên đi, Lương Thông Phù.”
Tổng quản hoảng hốt nhìn chàng, từ ngày trở thành Tổng quản, đã quá lâu rồi không còn ai gọi ông ta bằng cái tên đó nữa. Ông ta nhìn quyển sổ kia, là sổ nhận tội phủ Tổng quản cấu kết với địch, bàn tay chống bên người khẽ rục rịch.
“Đây chỉ là một trong những tội ác của ông, hẳn không khó nhận ra.” Mục Trường Châu lạnh lùng nhìn ông ta, “Ta không có kiên nhẫn, ông cũng không gắng gượng nổi lâu.”
Hồ Bột nhi chạy đến, lấy bút chấm mực rồi nhét vào tay ông ta.
Trương Quân Phụng cũng tiến tới, đè tay ông ta lên tờ giấy.
Mặt Tổng quản trắng bệch, bị ép buộc, đành run rẩy đề tên. Ngay khi vừa hạ xong nét bút cuối cùng, Mục Trường Châu lập tức chụp lấy quyển sổ cất vào lại vạt áo. Hai người Hồ Trương cũng buông tay lui ra ngoài.
Mục Trường Châu quay người rời đi.
Tổng quản nằm phịch xuống, khuôn mặt đỏ gắt thấm đẫm không cam lòng, rồi tựa như hồi quang phản chiếu, ông ta nhào tới mép giường, ngón tay khô đét kéo lấy vạt áo giáp của chàng.
Mục Trường Châu lạnh nhạt dừng chân, xoay cổ tay, thanh gươm đột ngột đâm xuống mép giường.
Tổng quản hốt hoảng, tay áo bị cắt lìa, ông ta vội vã buông tay, ngả ngửa ra sau thở hổn hển.
“Vùng vẫy cũng vô ích, vị trí này vốn không thuộc về ông.” Mục Trường Châu nhìn xuống từ trên cao, “Tổng quản Lương Châu chỉ có thể do họ Mục nắm giữ.”
Tổng quản th ở dốc, trợn lớn đôi mắt đục ngầu, vừa như khó hiểu lại kinh hoàng.
Mục Trường Châu rút đao ra, bỗng nói thêm: “Chuyện tốt duy nhất mà ông từng làm chính là để ta cưới vợ.”
Chưa dứt lời, chàng đã xoay người sải bước đi ra, cao giọng hạ lệnh: “Không được để ‘cựu Tổng quản’ chết dễ dàng.”
Những tiếng đáp “rõ” đồng thanh vang lên, Trương Quân Phụng và Hồ Bột nhi theo chàng rời phòng. Mục Trường Châu vứt thanh đao cho Hồ Bột nhi, rảo bước ra ngoài nhảy lên ngựa.
Lưu Kiền Thái bị trói gô dẫn đến, hắn đã hôn mê ngất xỉu, kỵ binh lục soát được ngư phù và một quyển sổ còn chưa đề tên từ trên người hắn ta.
Hồ Bột nhi cầm ngư phù nói: “Quả nhiên còn chia binh mã cho hắn! Hạng vô năng bất tài như hắn, có binh mã trong tay cũng làm nổi trò trống gì?”
Mục Trường Châu nhìn lướt qua, chợt hạ lệnh: “Rút hết toàn bộ trọng binh, đổi mục tiêu đến cổng bắc thành!”
Hồ Bột nhi ngạc nhiên: “Quân tư không định trở về sao?”
Mục Trường Châu nói: “Hắn ta không thể lãnh binh, nhưng có thể tiếp ứng giặc ngoại.”
Hồ Bột nhi hoảng hốt: “Cái gì?”
Trương Quân Phụng lập tức hiểu ra: “Bảo sao vị phu nhân kia không vội vã chạy trốn mà lại đến phủ Quân tư, hóa ra đang đợi quân địch!”
Mục Trường Châu liếc Lưu Kiền Thái, quân địch không vào được quan ải Lương Châu nên rất có khả năng tiến vào từ Túc Châu, rồi nhân lúc Lệnh Hồ Thác dẫn quân đến Lương Châu mà băng qua Cam Châu, có lẽ bây giờ đã tới Lương Châu và được binh mã trực thuộc phủ Tổng quản lo lót dẫn vào thành.
Lưu thị chỉ có thể mượn thế lực bên ngoài mới chống lại được chàng, nâng đỡ Lưu Kiền Thái.
“Cho người ở lại đây canh giữ, những người còn lại tới phía bắc phòng thủ!” Chàng phóng ngựa chạy thẳng đến cổng bắc.
Vừa ra khỏi phủ Tổng quản đã trông thấy những ngọn đuốc cháy rừng rực ở hướng cổng bắc thành.
Các trinh sát được phái đi đã lần lượt trở về, một người trong số đó nhanh chóng báo cáo: “Bẩm Quân tư, tuyến phòng ngự ở cổng bắc bị xông phá vừa tạm thời ổn định, cổng thành chưa kịp đóng thì kỵ binh Tây Đột Quyết đã kéo đến!”
Trương Quân Phụng cấp tốc bố trí quân phòng trong phủ Quân tư, lúc này cưỡi ngựa chạy tới, nghe thấy vậy bèn hỏi: “Quân tư, có cần điều thêm binh mã đến phía bắc không?”
“Không cần.” Mục Trường Châu đáp rõ ràng, “Có thể còn hơn thế.”
Lại có trinh sát vội vã chạy tới, chưa đến gần đã cao giọng báo: “Bẩm Quân tư, cửa ô phía nam có binh mã Thổ Phồn!”
Hồ Bột nhi giận dữ tuốt đao: “Con mụ kia điên rồi! Hai mặt dẫn giặc, muốn phá hủy Lương Châu hả!”
Mục Trường Châu trầm ngâm một lúc rồi nhanh chóng ra lệnh: “Số binh mã còn lại hãy án binh bất động, quân Thổ Phồn chưa qua ải, chỉ có thể chờ đợi, hãy canh giữ nghiêm ngặt cửa khẩu. Trọng binh ở đây hãy tiến đến cổng bắc thành đối phó với kỵ binh Tây Đột Quyết, nhanh chóng ứng chiến, dập tắt tinh thần của chúng buộc chúng phải rút lui.” Nói tới đây, con tim vốn căng thẳng chợt nhẹ nhõm hơn, “Thế cũng tốt, làm vậy thì Lưu phu nhân mới có thể quay về.”
Trương Quân Phụng cau mày: “Nếu bà ta quay về thì nơi này sẽ thành trước sau thụ địch, Quân tư vừa phải ngăn địch lại phải kiểm soát phủ Quân tư, dễ bề lâm nguy.”
“Đã tới nước này thì ta cũng đã chuẩn bị phương án xấu nhất.” Mục Trường Châu kéo ngựa đi lên bắc, lại hạ lệnh, “Để ý động tĩnh ở phủ Quân tư, nhanh chóng báo cáo hễ có biến. Chọn một đội tinh binh khinh kỵ sẵn sàng nghe ta điều lệnh!”
Vừa dứt lời, chàng đã phất cương phóng vụt đi.
Trương Quân Phụng và Hồ Bột nhi nghiêm mặt, không nói hai lời cưỡi ngựa đuổi theo.
Trong thoáng chốc, toàn bộ kỵ binh lẫn trọng binh đang bao vây ngoài phủ Tổng quản tức khắc di chuyển, tựa những bóng đen chen chúc đẩy lùi đêm khuya, chạy đuổi theo chàng…
***
Một trận mưa tên bắn vào tiền viện phủ Quân tư, phát ra tiếng va chạm với gạch ngói và cây cối.
Mọi người vội vã nấp vào dưới hành lang, cúi người ngồi xuống thoát được một đợt.
Bản thân Thuấn Âm đã lùi vào tiền sảnh, trong tay nắm chặt hoành đao, nàng đứng bên cửa nhìn chằm chằm ánh lửa sáng chói bao vây ngoài tường.
Một khắc đã qua, cuối cùng Lưu thị vẫn động thủ.
Vó ngựa rầm rập dần quy tụ trước cổng.
Bốn bề yên tĩnh một chớp mắt, rồi đột nhiên Thuấn Âm cất cao giọng: “Bắn!”
Cung vệ mai phục trên nóc nhà lập tức bắn tên, ngọn đuốc bên ngoài chao đảo, vó ngựa hoảng hốt rụt lùi về sau.
“Tự tìm đường chết!” Lưu thị phẫn nộ chửi bới.
Đội quân của bà ta tập trung lại, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
Chỉ trong khoảnh khắc ấy, Thuấn Âm suy nghĩ rất nhanh: “Thế này không được, cần nhân lực.”
Bên phải là Thắng Vũ cầm kiếm nghe ngóng động tĩnh thay nàng, bên trái là Xương Phong, hai người tiến đến chờ mệnh lệnh.
Thuấn Âm nhìn Xương Phong: “Có dám xông phá vòng vây không?”
Xương Phong đáp: “Dám.”
Thuấn Âm gật đầu, thì thầm vài câu.
Xương Phong đáp rõ, quay đầu gọi mười mấy người theo mình chạy ra cửa sau.
Cửa sau chưa bị tấn công là bởi Lưu ý cố tình kéo dài thời gian, dụ Mục Trường Châu rời khỏi phủ Tổng quản, do đó chỉ tập trung ở cửa trước.
Vào lúc này, cửa sau nhẹ nhàng hé mở.
Quân vây hãm phía sau đã kiệt sức sau cuộc bao vây kéo dài, đột nhiên thấy cửa mở, có binh sĩ ngựa lao ra, cứ ngỡ đối phương muốn phá vòng vây nên vội vã tiến lên chống cự, không ngờ lại có mấy người cưỡi ngựa chiến từ phía sau xông ra ngoài.
Binh sĩ lao ra trước đó nhanh chóng rút lui, đóng sầm cửa sau.
Quân vây hãm không kịp ứng phó, vừa phái người đuổi theo những kẻ đã thoát vừa đập mạnh vào cửa. Ấy nhưng toàn bộ binh sĩ trong phủ đã chạy tới đây, kịp thời dùng sức đóng cửa sau lại.
Quân vây hãm tất tưởi chạy tới cổng trước báo: “Có kẻ xông phá vòng vây!”
Thuấn Âm đứng nghiêng về bên phải lắng nghe động tĩnh, nhanh chóng nghe thấy tiếng binh mã điều động ở cổng trước, vó ngựa rầm rập toan đuổi theo, nàng lập tức hô lớn: “Bắn!”
Trên nóc nhà lại bắn tiếp một loạt mũi tên, nàng cố tình cao giọng: “Chuẩn bị!”
Thắng Vũ cũng hô lớn: “Phu nhân nhanh lên! Nhân lúc bọn chúng truy đuổi, chúng ta mới có thể xông phá!”
Giả như chiêu vừa rồi chỉ là giương đông kích tây để bản thân phá vòng vây.
Binh mã bên ngoài bị mưa tên bắn phá náo loạn nhưng rất nhanh đã ổn định đội ngũ, Lưu thị cười lạnh: “Ta còn tưởng ngươi tính bỏ chạy, ngươi không chạy thì tốt, muốn xông phá ư, nằm mơ!” Đoạn, bà ta hạ tông giọng nói gì đó, có vẻ đang ra lệnh.
Thắng Vũ chạy đến cửa nghe động tĩnh rồi trở về báo: “Bà ta chỉ phái vài người đuổi theo Xương Phong, phần đa vẫn bao vây chỗ này.”
Tốt rồi. Thuấn Âm lệnh cho Xương Phong dẫn người xông phá vòng vây đến cổng đông thành nhưng không được thu hút đại bộ phận nơi này.
Nếu cổng đông thành xảy ra xung đột, mở được cổng thành, như vậy tuyến phòng ngự của Lan Châu, Hội Châu và Dân Châu ở phía đông sẽ dễ dàng bị công phá, cũng dễ khiến Trung Nguyên chú ý.
Chỉ khi bản thân nàng cầm chân được số đông người của bà ta ở đây, giảm bớt áp lực truy kích cho Xương Phong để hắn dễ dàng phá vòng vây.
Nàng cầm thanh đao, đương định tiếp tục tấn công thì bên ngoài bỗng chốc dừng lại.
Trong tiếng hí vang hỗn loạn, có tiếng vó ngựa dồn dập vang lên.
Một cung thủ trên mái nhà truyền lời xuống: “Có người đến báo tin, bọn chúng đã ngưng rồi.”
Thuận Âm còn chưa kịp nghe ra âm thanh thì lại có tiếng chém giết giao đấu vang lên, vô cùng rõ ràng, cơ hồ chấn động toàn thành. Nàng vội vã quay người nhìn về phía bắc.
Động tĩnh suốt đêm cũng không dữ dội bằng lúc này, hình như đại đội quân binh đang kéo đến, thậm chí còn có thể nghe được tiếng móng ngựa phi rầm rập, trong thành lập tức bị kinh động, đâu đâu cũng có tiếng la hét hoảng sợ.
Tiếng còi chói tai nối tiếp nhau vang lên, sắc bén hơn gấp trăm lần so với những gì nghe thấy trước đó, theo sau là tiếng trống thùng thùng truyền đến từ tường thành phương bắc.
Thuận Âm bịt tai trái lại, chợt nhận ra đó là tiếng trống báo chiến – đây chính là đường thoát thân của Lưu thị, bà ta đã dẫn quân địch đến.
“Tấn công phủ Quân tư!” Lưu thị hét lớn.
Trợ lực đã tới, bà ta không cần dụ Mục Trường Châu rời khỏi phủ Tổng quản nữa, cứ việc giết sạch.
Thuấn Âm nhanh chóng chạy về sau: “Rút!”
Tùy tùng thị nữ theo nàng lùi vào sảnh, những mũi tên tẩm dầu hỏa đã rơi xuống sân trước, đốt cháy muôn nơi.
Các cung vệ lại bắn một đợt mũi tên chống cự, toán tùy tùng trong sảnh xông ra dập tắt khu vực đang cháy. Mà ngoài kia cũng chẳng có thời gian hít thở, không rõ bọn chúng đã dùng thứ gì húc mạnh vào cửa, phát ra âm thanh rất lớn.
Chúng binh sĩ nhanh gác giáo lên giá, dùng sức chống đỡ.
Ở cửa sau cũng truyền tới tiếng phá cửa nặng nề, loáng thoáng có ánh lửa tung tóe.
Lưu thị đã nắm chắc phần thắng, cao giọng nói: “Tiếp tục tấn công, không để sót một ai, những người còn lại theo ta trở về!”
Biết bà ta định rời đi, chắc chắn muốn tụ tập với quân địch tấn công Mục Trường Châu, Thuấn Âm chạy ra sảnh, lạnh lùng hạ lệnh: “Bắn người.”
Cung vệ lập tức lắp tên, nhắm thẳng Lưu thị ở trên ngựa.
Từ lúc bắt đầu tấn công Lưu thị đã nấp sau đội hình, ngay khi bà chuẩn bị rời đi, một loạt mũi tên lao thẳng về phía bà ta, tuy tầm bắn không thấu nhưng vẫn bắn trúng vài kẻ ở hai bên trái phải, kinh động đến con ngựa của bà ta, đồng thời chặn luôn đường rút lui.
Bà ta miễn cưỡng giữ ổn định, quắc mắt nhìn chòng chọc cánh cổng phủ Quân tư đã bị húc hỏng: “Vũ khí Lương Châu nhiều cỡ nào hả, trọng binh của Mục Trường Châu đều dồn hết ở phủ Tổng quản, các ngươi ít người, vũ khí cũng sớm cạn kiệt, nay còn dám làm vậy, đúng là không muốn sống!”
“Đâu ai biết được.” Thuấn Âm đanh giọng trả lời, “Chưa chắc bà đã nắm rõ tình hình Lương Châu bằng ta.”
Lưu thị nổi đóa: “Quả nhiên ta phải giết nhà ngươi!”
Cuộc tấn công trở nên dữ dội, cánh cửa lại bị va đập mạnh.
“Phu nhân…” Cung vệ ở trên nóc nhà đã lên cung, song giọng đầy chần chừ. Bởi lẽ bọn họ đã chẳng còn lại bao nhiêu mũi tên, dù mũi tên b ắn ra được tái sử dụng thì vào lúc này cũng đã dần cạn kiệt, nếu không nhờ ẩn nấp thì e rằng có nhiều người bị thương hơn.
Mà một khi đối thủ tấn công toàn lực, bọn họ không thể cầm cự được bao lâu nữa.
Thuấn Âm cầm đao, nhìn chằm chằm kẽ hở cánh cửa bị đẩy ra: “Bắn!”
Cung vệ tức khắc buông tay, lại một trận mưa tên bay đi…
***
Có tiếng trống thùng thùng vang lên tại cổng bắc thành, đội kỵ binh của Tây Đột Quyết đã đến dưới chân thành.
Tuyến phòng thủ ban đầu ở phía sau thành đã bị phá, cổng thành bị hư hại, không kịp đóng chặt lại, có lẽ đối phương cho rằng đây là cơ hội hiếm có nên đã phái đội tiên phong
Giữa đêm đen, bất thình lình nghe thấy tiếng quân lệnh: “Lửa!”
Một ngọn lửa lớn đột nhiên bùng lên trên đầu tường, thắp sáng mọi nẻo.
Trên đài quan sát đánh trống báo tình hình quân địch, một loạt mũi tên từ đầu tường rơi xuống chặn lại đường rút lui của quân tiên phong đang tiến tới, liền ngay sau, một đội khinh kỵ cưỡi ngựa từ trong thành lao ra nghênh chiến, mã giáo phản chiếu ánh lửa đâm thẳng tới trước.
Kỵ binh dẫn đầu bị thương ngã ngựa, đội tiên phong Tây Đột Quyết mới nhận ra trong thành đã có kế đối phó, đương định quay lại thì bỗng nhiên có tiếng mũi tên xé gió, đâm trúng tướng lĩnh ở chính giữa.
Tướng lĩnh tóc tết, mặc Hồ phục bị một mũi tên bắn xuyên qua lưng, ngã xuống ngựa, tả hữu hoảng hốt vội vã quay đầu, nhưng phía sau là đội khinh kỵ chạy qua chạy lại, đám đông hỗn loạn khó tìm được hướng mũi tên.
Một chớp mắt sau, trong đội khinh kỵ có bóng người mặc giáp đen xông ra, ngựa cao giương vó chồm lên từ bóng tối phía sau, trường cung chưa hạ, thanh đao trong tay đâm thẳng tới trước, bóng người lướt qua tựa cơn gió rồi nhanh chóng xoay người trở về, nhẹ nhàng như ở chốn không người.
Hồ Bột nhi nhanh chóng chạy đến, chụp lấy đầu lâu của tên tướng lĩnh lăn lóc dưới đất, hét lớn: “Kẻ nào dám xâm lược Lương Châu, tất giết sạch!”
Mục Trường Châu cưỡi ngựa trở về đội hình khinh kỵ binh, một tay cầm cung một tay xách thanh đao rướm máu, giương mắt nhìn ra ngoài qua cổng thành.
Đội tiên phong khinh địch đã biết sợ, vội vã rút lui, phần lớn quân Tây Đột Quyết dàn trận ở phía xa không thấy được toàn cảnh dưới ánh lửa tù mù, bọn chúng cũng không dựng cờ, chỉ có tiếng ngựa hí yếu ớt.
Cuối cùng, đối phương bắt đầu lùi dần về sau.
Lúc này cổng thành bị hư hại mới có thể đóng lại một nửa, đại quân sắp sửa dàn kín từ đầu thành đến cuối thành.
Hồ Bột nhi và Trương Quân Phụng theo dõi chặt chẽ ở ngoài thành, phân chia nhau canh giữ hai bên trái phải cổng thành.
Mục Trường Châu dừng lại trước thành, hạ lệnh: “Bọn chúng đã mất đi một tướng, chắc chắn sẽ chờ thời cơ chứ không ngông cuồng tiến vào nữa.” Nói xong, chàng hỏi, “Phủ Quân tư thế nào rồi?”
Trinh sát bên cạnh báo: “Quân vây hãm vẫn chưa rút.”
Trương Quân Phụng ngạc nhiên quay qua: “Bảo sao không có công kích từ phía sau, phủ Quân tư có thể cầm chân bọn chúng ư?”
Mục Trường Châu lạnh lùng nhìn ra ngoài thành, lập tức kéo ngựa trở về hậu phương: “Chặn lại nơi này, khinh kỵ đi theo ta.”
***
*Rầm* một tiếng, cuối cùng cổng phủ Quân tư đã bị đâm thủng một lỗ rõ ràng.
Quân vây hãm không chút chần chừ, gần như toàn bộ nhân mã ùa lên dùng sức đâm mạnh vào cánh cửa.
Đột nhiên có binh sĩ dùng giáo đâm ra từ bên trong, đâm trúng bụng ngựa của gã kỵ binh cầm đầu, ngựa chồm lên hất tung gã xuống đất.
Quân vây hãm ở phía sau khựng lại, không ngờ bên trong có thể phản kháng lâu đến thế, cho tới khi có tiếng quát nạt phẫn nộ từ đằng sau thì bọn chúng lại tiếp tục xông lên.
Lưu thị mất kiên nhẫn, đã nhận ra rất có thể bản thân đang bị cầm chân, bà ta biến sắc, cương quyết rời đi: “Tiếp tục giết, số còn lại theo ta!”
Thuấn Âm nấp sau cột, nghe thấy tiếng vó ngựa bên ngoài đang rời đi, lập tức quan sát tình hình qua lỗ thủng trên cánh cổng. Bất thình lình có tiếng vó ngựa dồn dập kéo tới ngoài cổng phủ, ngay lập tức vũ khí giao nhau, tiếng chém giết hô hoán vang lên.
Thuấn Âm nghe được đại khái, mạo hiểm tiến hai bước đến cổng phủ, có vẻ là binh mã đến từ phía đông đang tấn công đội quân bên ngoài.
“Viện binh đã tới! Viện binh đã tới!” Là giọng của Xương Phong.
Thắng Vũ ngạc nhiên, đồng thời hớn hở gọi: “Phu nhân! Xương Phong thuận lợi gọi được chi viện rồi!”
Thuấn Âm thầm thở phào, đó là đội quân chi viện được Mục Trường Châu bố trí ở cổng đông thành hòng tiếp ứng đưa nàng rời đi, nàng đã ra lệnh cho Xương Phong phá vòng vây dẫn đội quân này đến.
Ở bên ngoài, Lưu thị toan rút lui thì lại bị ngáng đường, không kìm được rút lấy thanh kiếm của binh lính bên cạnh: “Phong Thuấn Âm! Lẽ ra ngay từ đầu ta không nên đưa ngươi vào Lương Châu!”
Thuấn Âm bật cười qua cánh cổng đã nứt toác, cao giọng đáp: “Vậy phải cám ơn bà đã đưa ta vào Lương Châu!”
Lưu thị xanh mặt, giận sôi máu nhưng không thể trì hoãn được nữa, bà ta dẫn người cưỡi ngựa chạy đi: “Mau cắt đuôi bọn chúng, xông về phía bắc thành!”
Đại bộ phận quân vây hãm đã lùi lại, nhưng vừa đến đường chính thì gặp phải một loạt mưa tên, toàn đội hình nhất thời hỗn loạn.
Không biết từ đâu có người hô lớn: “Lưu Kiền Thái mưu hại Tổng quản đã bị bắt! Tổng quản đã nhận tội! Quân tư kế vị! Quân tư kế vị!”
Vành mắt trợn trừng của Lưu thị tưởng như nứt toác, kim quan trên đầu rơi tự khi nào cũng chẳng buồn để ý.
Nhưng đội quân khinh kỵ đã xông đến từ đường chính phía bắc, tự gió rền bão thét, phe bà ta trở thành bên bị bao vây hai mặt trước sau.
Tiếng hò hét không ngừng vang lên, quân vây hãm hoang mang tột độ, lại gặp khinh kỵ tấn công, suýt đã vứt bỏ vũ khí áo giáp.
Lưu thị hoảng hốt vỗ ngựa, nấp trong đội ngũ giục giã: “Mau báo tin! Tấn công cổng bắc thành!”
Tùy binh bên cạnh vội vã thổi còi báo hiệu.
Quân binh trước sau trái phải đã bị đội khinh kỵ truy kích liên tục có người ngã xuống ngựa, kêu la thảm thiết.
Bên ngoài cổng thành phía bắc, binh mã Tây Đột Quyết đột nhiên di chuyển với số lượng lớn xông về phía cổng thành.
Hồ Bột nhi và Trương Quân Phụng lập tức dẫn quân ngăn trở.
Cuối cùng cũng nhìn thấy cổng bắc thành, Lưu thị phóng ngựa bạt mạng, giận dữ gầm lên: “Mục Trường Châu, ngươi chỉ là con chó được phủ Tổng quản bọn ta nuôi!”
“Cúi xuống.” Một giọng nói trầm thấp vang lên từ hậu phương.
Trong nháy mắt, khinh kỵ truy đuổi đằng sau hạ thấp thân thể.
Lưu thị chợt giật mình, ngựa vừa đến cổng thành, chưa kịp quay đầu lại thì một mũi tên đã bắn về phía bà ta, ghim thẳng vào trên tay. Bà ta suýt bị lực mạnh hất văng ngã xuống ngựa, nằm nhoài trên lưng ngựa bất tỉnh như chết, thế nhưng con ngựa vẫn lao thẳng về phía cổng thành nơi đang diễn ra giao tranh.
Hồ Bột nhi và Trương Quân Phụng đang muốn bắt người thì binh mã của Tây Đột Quyết cũng lao tới cướp người, bọn chúng liều chết kéo đến, có xu thế tấn công.
Trong lúc hỗn loạn, Trương Quân Phụng nhanh tay cúi người xuống, cướp lấy ấn tín từ Lưu thị.
Đây là mệnh lệnh của Mục Trường Châu trên đường tới đây, đã đoán được ấn tín của phủ Tổng quản bị bà ta cướp đi, chỉ không ngờ lại đoán đúng.
Đám ngựa đột nhiên trở nên rối loạn, gần như ngay lập tức, bà ta đã bị kéo về phía đối diện. Binh mã của Tây Đột Quyết đẩy Lưu thị lên lưng ngựa rồi bắt đầu rút lui, thậm chí còn nhanh hơn so với lúc tới, như thể bọn chúng đến đây chỉ để cướp người.
Nơi cổng thành tựa bùn chảy xuôi.
Binh mã Lương Châu đánh đuổi quân địch ra khỏi thành, sau đó nhanh chóng trở về. Mục Trường Châu phóng ngựa lao tới rồi dừng lại, nhìn quân địch dần rút lui hòa vào bóng tối đằng xa, hỏi: “Phu nhân thế nào rồi?”
Trinh sát bên cạnh báo cáo: “Phu nhân vẫn trấn giữ trong phủ, không nghe nói có chuyện!”
Con tim Mục Trường Châu nảy lên lại hạ xuống, lúc này giọng nói đã nhẹ hơn: “Đến phía nam dò xét động tĩnh của Thổ phồn.”
Một chớp mắt sau, trinh sát phía nam chạy đến: “Tin tức Tổng quản thất bại đã truyền khắp quan thành phía nam, Thổ Phồn đã bắt đầu rút quân rồi!”
Mục Trường Châu nhắm hai mắt, liếc nhìn cổng thành: “Tiếp tục theo dõi, củng cố phòng thủ cho đến khi bọn chúng rút lui sạch sẽ!”
Tả hữu chắp tay lĩnh mệnh.
Sắc xanh ẩn hiện nơi cuối chân trời, đánh thức toàn thành bước vào một ngày mới.
Từ phủ Tổng quản đến cổng bắc thành, đâu đâu cũng là chiến trường chém giết. Mãi đến lúc này mới không còn tiếng giao đấu.
Thuấn Âm bất động đứng ở tiền viện, toàn thân lấm bẩn, vạt áo dính đầy máu, nàng cầm đao trong tay, vẫn chưa hoàn hồn.
Cổng phủ mở toang, bên trên chi chít dấu vết đao gươm và mũi tên, máu bắn vương vãi xung quanh, cung vệ và binh sĩ đã rút lui nghỉ ngơi, mùi dầu hỏa nồng nặc tứ phía.
Thắng Vũ đỡ Xương Phong bị thương nhẹ đi vào, hai người tiến lại gần, cúi đầu bẩm: “Phu nhân, chúng ta trấn thủ được rồi, bên ngoài có vẻ đã dừng lại.”
Lúc này Thuận Âm mới sực tỉnh: “Quân tư thế nào rồi?”
Xương Phong đáp: “Đội quân khinh kỵ của Quân tư đã tới giải vây.”
Thuấn Âm nhìn ra cổng phủ, vậy còn chàng thì sao?
Tiếng vó ngựa chợt vang lên ở bên ngoài, dồn dập kéo dài đến trước cổng phủ.
Xương Phong và Thắng Vũ lập tức nâng cao cảnh giác, nhưng ngay sau đó lại lui xuống.
Một nhóm người xếp hàng tiến vào, tất cả đều là quan võ Lương Châu, người nào người nấy dính máu khắp mình, đứng ở tiền viện.
Thuấn Âm liếc nhìn, nhưng không thấy bóng dáng kia.
Một người khác bước vào, là Hồ Bột nhi cao lớn vạm vỡ, theo sát sau là Trương Quân Phụng gầy gò, cả hai người đều bê bết máu từ tay đến mắt, không nhận ra dung mạo.
Ánh mắt Thuấn Âm dao động, trong lòng đột nhiên thắt lại.
Cho đến khi có bóng dáng thấp thoáng trước cửa, tiếng giáp đen chạm nhau kêu loạt soạt, một bóng người cao to bước vào.
Nàng lập tức ngước nhìn, con tim nhanh chóng thả lỏng.
Mục Trường Châu bước từng bước tới gần, đứng trước mặt nàng, hứng trên vai ánh bình minh vàng nhạt.
Thuấn Âm vô thức nhìn chàng từ đầu tới chân, chàng đã cởi mũ giáp, tháo đao gỡ cung, áo giáp dính đầy máu, thậm chí máu còn đang nhỏ giọt xuống dưới chân, chỉ có đôi mắt vẫn tối đen bình tĩnh.
Nàng mấp máy môi, rất muốn hỏi tình hình thế nào rồi, song cuối cùng chẳng thốt nổi một lời.
Hồ Bột nhi và Trương Quân Phụng dẫn đầu, tất cả mọi người bỗng nghiêng người nâng tay lên toan hành lễ. Nhưng Mục Trường Châu đã giơ tay ngăn cản, chỉ nhìn nàng: “Bái kiến phu nhân trước.”
Mọi người dừng lại một chút, ngay sau đó quay sang Thuấn Âm, đồng loạt chắp tay: “Bái kiến Tổng quản phu nhân!”
Thuấn Âm sửng sốt nhìn Mục Trường Châu. Chàng vẫn nhìn nàng chằm chằm, nói: “Tất cả ra ngoài trước đi.”
Mọi người lần lượt hạ tay xuống, nhanh chóng rời đi.
Khi xung quanh không còn bóng dáng một ai, chàng đột nhiên bước nhanh tới trước, ôm chầm lấy nàng.
Con tim Thuấn Âm đập dồn dập, ném thanh đao xuống đất, vòng tay ôm vai chàng, ngửi được mùi máu tanh trên người chàng, cuối cùng cũng định thần: “Là thật?”
Mục Trường Châu bật cười, đưa tay nâng cằm nàng lên, cúi đầu xuống.
Đôi môi bị tì mạnh, chàng không còn sự kiên nhẫn như trước khi xuất phát nữa, gần như dùng sức cọ xát môi nàng, ngậm môi dưới rồi đến môi trên. Một tay chàng đặt lên ngực nàng như muốn đè nén lại nhịp tim, rồi đột nhiên chàng dùng lưỡi viền quanh môi nàng, quấn lấy lưỡi nàng, lộng hành trong khoang miệng.
Cơ thể bị gió thổi lạnh của Thuấn Âm bỗng nhiên nóng bừng, đầu lưỡi tê dại khiến con tim cũng ngứa ngáy, bàn tay bấu chặt huyền giáp trên vai chàng.
Mục Trường Châu dùng tay còn lại ấn vào gáy nàng, cắn vào môi nàng hòng giảm bớt lo âu.
Thuấn Âm nhích ra sau vì đau đớn, lại bị chàng ấn mạnh áp sát vào người.
Cuối cùng chàng cũng dừng lại, cúi đầu tì vào chóp mũi nàng, thở hổn hển nói, “Ngay cả mạng sống nàng còn không cần, đương nhiên là thật rồi.”