Gió tuyết chưa bao giờ đặc biệt khiến người khác cảm thấy có phần quá mức chịu không nổi, dường như muốn đem loại da thịt đã phủ kỹ chăn bông cơ hồ ức hiếp qua.
La Tử Kiện đặc biệt chú ý đôi găng tay nàng trước sau vẫn đặt bên cạnh mình, thương hiệu của nó khiến cho anh ấy không thể không đưa ra một loại tình huống có thể phát sinh.
" Trong suốt những năm qua, em có phải hay không đã có người thay anh quan tâm lo lắng? "
Nữ nhân ngồi bên cạnh anh ấy, không thể tìm ra được điểm nào khiến nam nhân bỏ lỡ một cơ hội tán tỉnh nào.
Nếu như Khổng Tiếu Ngâm vẫn đơn phương cô độc trong suốt những năm qua, ngay cả Tử Kiện cũng cảm thấy thật khó tin.
" Quan tâm lo lắng sao? "
Những năm tháng qua nếu như nói những người theo đuổi nàng, thậm chí Khổng Tiếu Ngâm có trí nhớ tốt cách mấy cũng nhớ không hết họ.
Nhưng khi nghe đến bốn chữ quan tâm lo lắng, không hiểu lý do gì chỉ nghĩ đến tiểu học muội vừa dọn vào ký túc xá mấy tháng qua.
Những nam nhân đến bên cạnh nàng, kể cả Vương Thiên Hựu nếu như nói quan tâm lo lắng, xem ra cũng không quá đỗi phô trương như Tôn Nhuế.
Bọn họ bất quá sẽ nhắn cho nàng vài tin đã ăn cơm chưa? Ngủ sớm một chút, đi đường cẩn thận.
Những tin nhắn rập khuôn đó, Khổng Tiếu Ngâm từ lâu đã sớm không còn một chút cảm xúc gì nữa.
Có vẻ như có một loại suy nghĩ tồn tại vào thời điểm này, chính là không có những tin nhắn đó, cơ bản cuộc sống của nàng cũng không thể nói náo nhiệt hơn hay tẻ nhạt hơn vài phần.
" Em đột nhiên có suy nghĩ khá tiêu cực, dường như yêu đương không còn là chuyện cần thiết nên có trong đời người "
Trong nhất thời không thể lay động được suy nghĩ của Khổng Tiếu Ngâm, nhưng cũng không xem như là một loại thất bại.
Em ấy luôn là người tạo ra cho người khác cảm giác chân thành nhất khi trao đổi một câu chuyện, thông qua câu nói vừa rồi của Khổng Tiếu Ngâm, đủ để Tử Kiện biết được nàng vốn dĩ trong những năm qua cũng không thuộc về một ai cả.
" Tôn Nhuế? " Không tiện đối diện với nổi mất mát phút chốc hiện lên trên gương mặt của Tử Kiện lúc bấy giờ, di dời ánh nhìn vào một nơi khác, không nghĩ đến lại nhìn thấy người vốn dĩ không có lý do xuất hiện ở đây.
Bộ dạng vội vàng của nàng khi rời khỏi chiếc bàn tròn đi đến bên phía xa xa hàng rào bệnh viện, khiến cho Tử Kiện không thể không đặc biệt chú ý đến người nàng vừa gọi.
Xem ra bạn nhỏ đó thật sự có cân lượng, nếu không Khổng Tiếu Ngâm cũng không hấp tấp đến mức ngay cả nói một tiếng với anh ta đã ly khai.
Cảm thấy bản thân không nên can thiệp quá nhiều, Tử Kiện chỉ để lại card visit trên bàn dưới đáy ly sữa nóng vừa rồi đem đến, liền rời khỏi.
" Đến tìm chị sao? Không nhìn thấy chị hay không thể gọi cho chị? Tại sao phải đứng ở đây? " Đồng loạt những câu hỏi liên tục hướng về phía Tôn Nhuế, khó trách Khổng Tiếu Ngâm đột nhiên gấp gáp đến vậy, xem bộ dạng của em ấy hiện tại nhất định đã ở nơi này lưu lại rất lâu rồi.
" Không muốn gọi cho chị, muốn bất ngờ đến thăm chị.
Không phải không nhìn thấy chị, mà thật ra cái gì cũng đã nhìn thấy "
Quả nhiên những tình huống khiến cho đối phương bất ngờ gì đó, chỉ hay xuất hiện trong tình tiết những bộ phim truyền hình ăn khách thôi.
Ngược lại thực tế điều là chính bản thân người muốn tạo bất ngờ,luôn là những người đa phần đều tự mình chuốc lấy những chuyện ngờ không tới.
" Theo chị vào đi, tuyết phủ đầy người rồi " Cửa sau bệnh viện vốn không hề khóa lại, tiểu học muội em vì thế nào tự ủy khuất bản thân thế này?
Sự xuất hiện của Tôn Nhuế có một chút khiến cho Khổng Tiếu Ngâm nhớ không được vừa rồi mình vừa làm chuyện gì, cho đến khi nhìn thấy tấm card được chêm vào một góc ly sữa nóng, chợt nhớ đến vừa rồi bản thân vốn cùng La Tử Kiện ngồi tại đây.
Xem ra anh ấy đã về rồi, tấm card visit đó cũng nhanh chóng được Khổng Tiếu Ngâm cất vào một góc bên trong túi áo.
Mắt của Tôn Nhuế vào những lúc nên sử dụng, cũng đã sử dụng đến vô cùng tinh tế.
La Tử Kiện, người vừa rồi chị để anh ta thay đôi găng tay bao phủ những thứ vốn dĩ người khác nâng niu.
" Em định sẽ ở lại đây mấy ngày? Sao được nghỉ lại không về nhà với ba mẹ? "
Hiện tại căn phòng nàng vừa đưa Tôn Nhuế vào còn có vài người bạn, nhưng bọn họ vừa rồi ra bên ngoài vẫn chưa quay lại.
Nếu như tiểu học muội ở lại, chỉ có thể cùng nàng dùng tạm một chiếc giường có phần nhỏ hẹp này rồi.
Dù sao cũng không phải lần đầu ngủ cùng Tôn Nhuế, chẳng qua Khổng Tiếu Ngâm chỉ muốn biết Tôn Nhuế vì sao không tận dụng những ngày nghỉ về thăm ba mẹ?
" Nếu không tiện một lúc nữa em đón xe về " Học tỷ em thật sự không nghĩ ở trước mặt chị, đến cuối cùng lúc nào sẽ lại bị chị bức đến khóc mất nữa.
" Chị không có ý đó, được rồi nhanh một chút thay một bộ quần áo khác " Tiểu học muội Tôn Nhuế có đôi lúc luôn hướng nàng nũng nịu cùng tiểu hài tử một dạng, bất quá Khổng Tiếu Ngâm đã sớm quen với những lúc như thế này.
Ở bên trong toilet căn phòng nhỏ nhắn đó, Tôn Nhuế rốt cuộc cũng đem bộ quần áo đầy tuyết vừa rồi trút bỏ.
Thay vào đó một bộ quần áo có phần thoải mái hơn, chung quy vừa rồi cảm giác lạnh lẽo đến độ chịu không nổi, cũng không phải là loại cảm giác xuất hiện trên da thịt.
Mặc nhiên cho rằng Tôn Nhuế có rất nhiều chuyện muốn nói cùng mình, trái lại kể từ sau khi đứa nhỏ đó từ bên trong bước ra vừa vặn chui vào một góc trên giường của nàng đem chăn phủ kín.
Nghĩ rằng Tôn Nhuế chính vì phải ngồi xe đường dài, lại đứng bên ngoài bị gió tuyết làm cho cả người không còn khí lực.
Quả nhiên vẫn nên để cho đứa nhỏ đang nằm bên cạnh nàng yên ổn ngủ một giấc, chuyện gì đó muốn hỏi cũng có thể dời đến tối nay hỏi lại một lần.
Không hiểu phong tình, đích thị chẳng hiểu phong tình.
Em đi một đoạn đường dài đến như vậy gặp chị, chỉ để nằm trên giường của chị ngủ qua sao? Bất quá nơi này cũng không có rèm để kéo, người ta đem chăn phủ kín người, chị còn không nhìn ra được người ta đích thị có vấn đề.
Em ngủ có khi nào đem chăn phủ kín cả mặt đâu chứ?
Đem chăn trùm lâu đến như vậy vẫn không có một thanh âm nào từ phía Khổng Tiếu Ngâm hỏi qua, Tôn Nhuế mang theo một bụng ủy khuất quyết định xoay mặt vào tường cái gì cũng không nghĩ đến nữa.
Thật sự không có ý định ngủ qua, không biết như thế nào nằm được một lúc lại cảm thấy đau đầu chịu không nổi, mở mắt ra lại choáng váng không thôi.
Chính vì thế chỉ có thể đem đôi mắt đóng chặt lại, một lúc sau liền như vậy ngủ mất.
" Tôn Nhuế, Tôn Nhuế..."
" Em làm sao vậy? "
Đâu đó nghe thấy có người gọi mình, đích thị muốn lên tiếng đáp lại, nhưng lời nói có vẻ như không thoát ra được ngoài cửa miệng.
Luôn cảm thấy mơ hồ chân không chạm đất, đầu như nứt nẻ, hơi thở gấp rút vô cùng.
Mãi cho đến khi lấy hết sức lực cố mở ra đôi mắt nặng tựa đeo chì, cuối cùng cũng có thể thoát ra khỏi khung cảnh quá đổi nhọc nhằn cách đây không lâu.
" Chị làm sao lại khóc? " Người đầu tiên sau khi cô tỉnh lại nhìn thấy, chính là nữ thần ôn nhu đại học tỷ, nhưng chị ấy như thế nào ngồi bên cạnh giường cả hai khóe mắt đều nặng nề ướt đẫm?
" Vừa rồi em có gọi như thế nào cũng không tỉnh, hơi thở lại gấp rút, hai tay nắm chặt lấy lòng bàn tay đến rỉ máu chị không biết phải làm sao nữa? " Trước đây khi còn ở ký túc xá, Khổng Tiếu Ngâm không ít lần chứng kiến Tôn Nhuế ngủ mớ luôn có bộ dạng tay chân đấm đá.
Nhưng bộ dạng vừa rồi lại có một chút không giống, có vẻ như không chỉ đơn thuần gặp ác mộng.
" Học tỷ, đầu của em đau quá "
Sau khi được Khổng Tiếu Ngâm đỡ ngồi dậy, Tôn Nhuế luôn đưa hai tay đánh mạnh vào hai bên đầu vô cùng khổ sở.
Bình thường gặp ác mộng tỉnh lại chỉ cần vài phút liền có thể điều tiết cảm xúc, nhưng hiện tại thứ mà Tôn Nhuế cảm nhận được, chính là ai đó đang dùng một chiếc búa lớn đánh vào đầu của mình liên tục không ngơi nghỉ.
" Nóng quá "
Quả nhiên cơn mưa