Năm học đầu tiên chớp mắt đã đi đến giai đoạn thi cuối kỳ, rất nhiều môn học lịch thi dày đặc chất chồng lên nhau khiến ai nấy đều vất vả ôn luyện.
Không biết có phải dạo này áp lực bài vở nhiều quá hay không? Tôn Nhuế chính là cảm giác được có vẻ như học tỷ không có thời gian dành cho mình nhiều lắm, ngay cả việc phụ đạo mỗi tối cũng không còn duy trì từ tuần trước.
Bất quá chị ấy số lượng bài vở nhiều đến vậy, cũng không nên làm phiền chị ấy phụ đạo.
" Chị ăn một chút gì đi đã, cứ học như vậy cũng mất sức mà "
Trước giờ đều nghĩ những người có tư chất thông minh như chị ấy, đáng lẽ ra chỉ cần học một hiểu mười.
Nhưng sau khi ở chung lâu ngày, Tôn Nhuế nhận ra thiên tài cũng không phải sinh ra để tận hưởng khả năng bẩm sinh.
Chính là phải ngày ngày ôn luyện, nếu không loại năng lực đó cũng sẽ bị mai một.
" Ký túc xá không cho nấu ăn, em còn..." Khổng Tiếu Ngâm nhìn thấy một tô mì được chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu, cũng biết rõ Tôn Nhuế vì nàng chuẩn bị không hề sơ sài.
" Bất quá bị lập một bảng cảnh cáo thôi, nhưng nếu như chị bị đói đến ngất đi em sẽ xót chết mất " Lúc trước khi còn học phổ thông, cũng đâu có ít lần nhận những bảng cảnh cáo có như không có này.
Những lời nói này trước đây nghe vào tai cũng không thấy sợ hãi như bây giờ, nói đúng hơn là bắt đầu từ cái ngày bọn họ rời khỏi phòng khám của anh họ nàng.
Tôn Nhuế vốn dĩ không mắc bệnh tâm lý như Khổng Tiếu Ngâm nói trước đó, chẳng qua đứa nhỏ đó đối với nàng, chính là cảm giác đó...
" Nhuế " Rất nhiều lần Khổng Tiếu Ngâm muốn nói gì đó, nhưng lại không thể nào tiếp tục.
" Có vừa miệng không chị? " Tuy người ta trước giờ chưa từng vào bếp, nhưng trước đó không biết, sau này vì chị cái gì cũng có thể biết.
Có những chuyện giấu mãi trong lòng sẽ khiến bản thân không thoải mái, nhưng nói ra lại phải đánh đổi một mối nguy cơ mất đi loại quan hệ bình thường nhất.
Có đôi khi Khổng Tiếu Ngâm không biết rõ đối với sự khó chịu của bản thân, cùng việc mất đi mối quan hệ hiện tại với Tôn Nhuế, thứ nào có yếu tố quyết định quan trọng hơn.
" Nếu không ngon thì đừng ăn nữa, em nhờ Đoá tỷ nấu tô khác cho chị có được không? " Tuy rằng nguyên liệu có nhiều thì sao chứ, rõ ràng hương vị mới là thứ quyết định.
Chị ấy ăn vào có vẻ hơi ngập ngừng, xem ra nhất định không đạt chuẩn rồi.
" Mì có ngon hay không cũng chỉ là một bữa, nhưng người có hợp hay không là cả một đời " Chính là có những lúc không thể điều khiển được cảm xúc, sau khi nói ra không hiểu sao lại có một chút hối hận.
Tôn Nhuế không hề hay biết nàng đối với việc tiểu học muội yêu thích mình đã tường tận, Khổng Tiếu Ngâm cũng không dám trực tiếp nói ra.
Nhưng nàng biết mình không thể giấu việc này quá lâu, đối với cả hai đều không phải là cách giải quyết tốt nhất.
Hiện tại việc nàng có thể làm là hạn chế thân mật quá mức với đứa nhỏ này, dần dần cắt đứt ý niệm có vẻ như chỉ là hồ đồ trong chốc lát đó.
- ------------------
Tuyết dần tan, mùa đông sớm cũng đã không còn ngự trị.
Nhưng sự lạnh lẽo trong tâm hồn của Khổng Tiếu Ngâm vẫn không sao giải quyết được, dường như Tôn Nhuế cũng đã nhận ra giữa họ có gì đó không giống như trước đây.
" Học tỷ, có phải em đã vô tình làm gì đó khiến chị buồn không? "
Kỳ thi cuối kỳ cũng đã qua rồi, kết quả của chị ấy vẫn nằm trong top đầu của khoa.
Chuyện chị ấy mỗi một ngày đều u buồn thiểu não đó, chắc chắn không liên quan đến kết quả học hành.
Chị rõ ràng có tâm sự, nhưng dường như ai chị cũng có thể tâm sự, chỉ là người đó chẳng phải em.
" Tôn Nhuế, chị không giống như Đoá Đoá và Đại Ca " Sống cùng một phòng lại cứ phải giả vờ trốn tránh, khiến tâm trạng của Khổng Tiếu Ngâm thật sự không thể tốt lên được.
" Chị đương nhiên không giống họ rồi, chị là chị làm sao lại nói như vậy? " Quả nhiên có tâm sự, xem ra đã chất chứa rất lâu rồi.
" Phải, chị ủng hộ Đoá Đoá và Đại Ca yêu nhau, nhưng không có nghĩa chị cũng như vậy "
Từ lâu Tôn Nhuế đã biết khả năng che giấu một điều gì đó của mình vốn không tốt một chút nào, hơn nữa trong chuyện này vốn dĩ cô chưa từng có ý nghĩ che giấu đi.
Thậm chí đối với nàng đã nói rất nhiều lần câu " Em thích chị ", chẳng qua lúc đó nàng không hề để tâm đến, cũng không hề nghĩ đến.
" Tại sao đến bây giờ chị mới biết điều đó, có phải hơi trễ một chút không học tỷ? " Dựa vào một góc hành lang nhỏ, nhìn thấy bầu trời có vẻ như tản đi bớt một ít mây xanh.
Trái ngược lại với suy nghĩ trước đó của nàng, Tôn Nhuế đối với việc nàng biết được chuyện này vốn không tồn tại một chút cảm xúc ngạc nhiên.
Ngữ khí yên bình đến đáng sợ, không nhìn ra được bất cứ một trạng thái che đậy bí mật không muốn ai biết, cũng không hề cảm thấy việc đó là điều rất hồ đồ.
" Em không có gì biện minh cho mình? "
Ít nhất ra cũng nên nói chút gì đó cho thấy em không muốn bị chị phát hiện, ngược lại em đối với chị đang trách cứ vì nhận ra quá trễ sao?
" Học tỷ, em thích chị.
Em đã nói đến bản thân mình cũng không nhớ đã nói bao nhiêu lần, em luôn luôn đánh giá IQ của chị rất cao, nhưng EQ lại vô cùng tệ hại "
Em cần gì che giấu, cũng có gì để biện minh.
Em thích chị chính là tự nhiên đến vậy, em chẳng những lúc nào cũng phô bày ra đấy, em còn hận tại sao không thể thật lớn tiếng khẳng định với tất