Một buổi sáng chuyển giao giữa hai mùa được cho là cuối cùng của năm, hôm nay bên ngoài bông tuyết cũng không còn hiển nhiên chiếm lĩnh quá lâu nữa.
Thay vào đó là những cơn mưa xuân lất phất rơi, báo hiệu một mùa sẵn sàng cho vạn vật thỏa sức thổi bừng lên sức sống.
Đối với mọi người mà nói bất quá đây chỉ là một ngày thời tiết có phần dễ chịu hơn một chút, nhưng đối với người trong cuộc lại là một ngày có những cột mốc đáng nhớ.
Chính là từ mấy ngày trước đó đã được thông báo qua hôm nay là sinh nhật của tiểu học muội, các vị tỷ tỷ khác trong phòng ký túc xá đều vắt óc suy nghĩ nên tặng gì sẽ để lại nhiều ấn tượng.
" Cậu chuẩn bị quà cho tiểu học muội của cậu chưa đấy? " Phùng Tân Đoá mãi mê gói phần quà của mình, lắm lúc lại quay sang nhìn lấy Khổng Tiếu Ngâm vẫn ung dung ngồi đọc sách.
" Đã chuẩn bị từ lâu rồi, có điều mình không chắc Tôn Nhuế có thích hay không? "
Phần quà của nàng đánh đổi bằng cả một buổi chiều dưới cái lạnh rét buốt dưới cây anh đào, còn phát sinh thêm một mối quan hệ ngoài lề, có điều Khổng Tiếu Ngâm cũng không hẳn tự tin lắm về việc Tôn Nhuế khi nhìn thấy nó sẽ như thế nào.
" Mình thấy cậu chỉ cần đem bản thân gói lại, sau đó tự tặng mình cho nó sẽ khiến nó nhảy cẩn lên " Lục Đình tiện thể đi ngang qua khu vực hai người họ đang nói chuyện, chỉ vô tình khơi nhẹ một câu liền có thể khiến Khổng Tiếu Ngâm phút chốc đỏ mặt.
Phải rồi, hôm nay cũng chính là ngày cuối cùng trong ước hẹn 10 ngày của nàng và Tôn Nhuế.
Mặc dù trước đó đã từng suy nghĩ qua rất nhiều về chuyện này, nhưng hiện tại đối với Khổng Tiếu Ngâm mà nói, dù sao sự kiện sinh nhật của Tôn Nhuế vẫn là quan trọng hơn cả.
Sáng sớm nay Tôn Nhuế đã rời khỏi phòng ký túc xá, cũng không phải có tiết học gì đặc biệt cho lắm.
Chẳng qua hôm nay tiểu học muội cần phải quay trở về nhà tổ chức bữa tiệc cùng với gia đình vào buổi sáng, sau đó tối đến mới có thể quay về trường học cùng mọi người ở đây dự tiệc.
" Nghe nói gia thế của tiểu học muội rất giàu có, chúng ta đem mấy thứ có giá thành không cao này tặng cho nó, liệu nó có cảm thấy quá bình thường không nhỉ? "
Trước giờ Phùng Tân Đoá đều không thích hội sinh viên con nhà giàu bọn họ, chỉ có Tôn Nhuế là đặc biệt có cảm tình.
Nhưng dù sao đã quen cuộc sống đầy đủ, khi đổi món dân dã hơn liệu có cảm thấy đặc biệt, hay cho rằng hết mực bình thường nhỉ?
" Tôn Nhuế không phải dạng người đó đâu, có thành ý là được mà " Không muốn để Phùng Tân Đoá có suy nghĩ lệch lạc, Khổng Tiếu Ngâm tạm thời đặt tạm cuốn sách xuống bàn giúp tiểu học muội thanh minh vài phần.
" Cậu nha, cậu đối với Tôn Nhuế khiến mình đặc biệt nghi ngờ " Trong phòng này chỉ có một mình Phùng Tân Đoá còn mơ hồ mối quan hệ của họ, chẳng qua nói một câu chỉ có ý trêu chọc Khổng Tiếu Ngâm, cũng không phải cố tình dò ý.
Sau khi kết thúc bữa tiệc với gia đình, Tôn Nhuế không nán lại Tôn Gia mà lập tức quay trở về trường học.
Chính bởi vì muốn có một bữa tiệc hoàng tráng cũng đầy bất ngờ cho Tôn Nhuế, ai nấy đều đến trước địa điểm tổ chức buổi tiệc sớm hơn mấy tiếng để làm công tác chuẩn bị.
Tôn Nhuế lại không được phép đến, chỉ có thể ở lại ký túc xá ngủ qua một giấc lấy lại năng lượng.
" Tổng cộng chúng ta có bao nhiêu người đến dự nhỉ? " Muốn nắm rõ hơn số lượng người đến để bày biện hợp lý, Khổng Tiếu Ngâm nhớ không rõ nên chỉ có thể hỏi qua Lục Đình.
" Tiểu học muội của cậu nói rằng nó mời ở trong lớp của nó đến là khoảng 10 người, chúng ta 3 người, một vài học tỷ học muội tại khu ký túc xá nữa khoảng chừng 20 người không hơn "
Mặc dù Tôn Nhuế đã học được ở đây một thời gian, nhưng cũng ít qua lại quá thân thiết với người khác.
Cũng chỉ mời những người bản thân thật sự muốn mời thôi, những mối quan hệ khác miễn được liền miễn.
Một vài món thức ăn đã được đem đến, trái cây cũng đã được mọi người chuẩn bị đâu đó đầy đủ cả.
Bánh kem cũng là do đích thân Khổng Tiếu Ngâm đặt, sau đó cũng tự mình đi lấy về chứ không nhờ người đến giao.
Bạn bè của Tôn Nhuế kéo đến ngày một đông, nhưng nhân vật chính vẫn là không thấy xuất hiện.
" Nó có phải ngủ quên tại ký túc xá hay không vậy? " Nhìn đồng hồ đến lượt thứ năm, Phùng Tân Đoá thật sự mất kiên nhẫn.
" Không đúng đâu, vừa rồi mình đến đây có đi ngang qua phòng các cậu đâu có thấy ai " Một vị học tỷ phòng bên cạnh phòng của họ nhớ lại, quả nhiên là không nhìn thấy Tôn Nhuế trong phòng.
" Có khi nào nó đi tắm lâu quá bị ngất hay không vậy? " Lục Đình chợt nhớ đến gì đó liền nói lớn, trường hợp này ở trên báo đài cũng hay đưa tin.
Đột nhiên có một linh cảm không tốt, lại còn nghe Lục Đình nói như vậy khiến cho Khổng Tiếu Ngâm đặc biệt hoảng sợ.
Nói với mọi người ở lại, mình sẽ quay trở về ký túc xá một lượt xem thử.
Dù sao nàng cũng vì quá bận rộn đã quên mất phần quà tặng cho Tôn Nhuế vẫn còn đặt trên giường, tiện thể quay trở về xem thử Tôn Nhuế có thật sự giống như Lục Đình nói hay không?
" Tiểu Khổng, để mình đi với cậu " Nhìn bộ dạng của cậu ấy hốt hoảng như vậy, cũng không nên để cậu ấy đi một mình.
Có điều khi Phùng Tân Đoá vừa có ý định đi theo Khổng Tiếu Ngâm, đã lập tức bị Lục Đình kéo lại, còn bảo cô ấy đừng có nên nhiều chuyện quá.
Bình thường Lục Đình đối với Tôn Nhuế xem như huynh đệ, không lý nào lại hời hợt chuyện này đến vậy.
Phùng Tân Đoá liền muốn hỏi cho ra lẽ, nhưng Lục Đình lại vờ như không quan tâm đến đi tiếp bạn bè của Tôn Nhuế.
Quay trở về ký túc xá, chuyện khiến Khổng Tiếu Ngâm ngạc nhiên nhất không phải là việc Tôn Nhuế giống như bọn họ suy đoán bị ngất trong nhà vệ sinh.
Lại chính là món quà của nàng vốn được gói rất cẩn thận lại nằm lăn lóc trên sàn, còn ở trong một trạng thái đã bị người khác bốc qua.
Lúc đó Khổng Tiếu Ngâm chỉ nghĩ bên trong phòng có trộm đột nhập qua, nhưng khi kiểm tra lại mọi thứ hầu như đều không mất.
Bằng chứng chính là chiếc laptop của Phùng Tân Đoá vẫn còn ở yên trên giường, đồng hồ đắt tiền của Tôn Nhuế vẫn nằm trên bàn đọc sách.
Vậy ai đã làm như vậy với món quà của nàng, liệu có phải...
" Tôn Nhuế..."
Chợt nhớ đến chuyện đi tìm Tôn Nhuế vẫn là quan trọng hơn cả, Khổng Tiếu Ngâm sau khi xem thử một vòng ở ký túc xá đều không nhìn thấy liền không biết phải làm sao? Ngay từ lúc ở buổi tiệc mọi người đã gọi cho Tôn Nhuế rất nhiều lần rồi, nhưng chính là đều không có tín hiệu.
Khoảng một tiếng sau đó sau khi đã đi đến những địa điểm quen thuộc nhất tìm cô, cho đến cuối cùng lại để Khổng Tiếu Ngâm nhìn thấy Tôn Nhuế ở cách nàng chỉ tầm một trăm mét, nhưng lại là đi cùng với Tiểu Miêu.
" Học tỷ, chị tại sao lại có mặt ở đây? " Vẫn không có loại biểu tình nào trên gương mặt cho thấy bản thân mình là người có lỗi, vẫn ung dung tiến tới chào hỏi nàng.
" Em không đến bữa tiệc để cho bao nhiêu người đợi mình, chị còn tưởng rằng em gặp chuyện " Tất cả những lo lắng đều vô cùng thừa thải, xem ra trong suốt 3 tiếng đồng hồ bọn họ chờ đợi cô, chẳng qua là khoảng thời gian Tôn Nhuế đi chơi riêng bên ngoài cùng với Tiểu Miêu.
" Ôi, em nhớ nhầm giờ hẹn với mọi người.
Vừa rồi em cùng Tiểu Miêu đi xem phim, nên điện thoại cũng đã tắt mất "
Tôn Nhuế đối với sự việc này giống như bản thân là người sơ ý, sau đó cũng không có một câu xin lỗi.
Tiểu Miêu không tiện ở lại nên xin phép hai người họ về trước, để lại một đống hỗn loạn sau đó cho Tôn Nhuế tự mình giải quyết.
" Món quà để trên giường của chị có phải em mở ra hay không? " Mặc dù Tiểu Miêu đã rời khỏi, nhưng trước khi cô ấy đi nàng có nhìn thấy trên tay cô ấy là một bộ mô hình rất đẹp, bất chợt lại nhớ đến mẫu mô hình ở phòng vừa rồi.
" Em cũng định hỏi chị là tìm ở đâu ra bộ đó đấy, chị không phải dự định tặng nó làm quà sinh nhật cho em chứ? " Thái độ của Tôn Nhuế lúc này không giống loại thái độ mà Khổng Tiếu Ngâm dự liệu, chẳng những không hứng thú ngược lại còn có vẻ không hài lòng.
" Chị bằng cách nào có được nó không quan trọng, nhưng chị chưa tặng nó cho em.
Em đã có thể mở nó ra, sau đó quăng bừa nó xuống sàn " Nói đến đây Khổng Tiếu Ngâm thật sự bị ủy khuất đến độ cả hai mắt đều nặng trĩu, Tôn Nhuế lời nói vừa rồi thật sự khiến nàng rất đau lòng.
" Em chỉ là mở ra xong liền đặt nó lên bàn, nó nằm dưới sàn chắc do nó bị rớt thôi.
Nhưng mà chị tốn tiền mua thứ đó cho em làm gì, bây giờ bộ mới phát hành, nó được bày bán tràn lan ra rồi có giá trị gì nữa"
Thì ra bộ mô hình vừa rồi Tiểu Miêu cầm chính là bộ mới nhất, xem ra bộ của nàng đã chính thức được liệt vào hàng tồn kho không ai cần đến nữa.
Cũng như Tiểu Miêu trước đó đã nói qua, Tôn Nhuế ở một thời điểm nào đó sẽ rất thích một cái gì đó.
Nhưng khi có được thứ đó rồi, hoặc đã có một thứ mới xuất hiện, thì cái được gọi là đã từng yêu thích kia cũng chỉ là một món đồ không còn ham muốn nữa.
" Xem như chị không biết cách tặng quà cho người khác, món quà sinh nhật ngày hôm nay của em, chị nhất định sẽ tìm thứ khác bù vào "
Nói xong một câu nàng cũng không có ý định nán lại, lập tức quay lưng bước đi càng nhanh càng tốt.
Nàng rất sợ chậm trễ một chút nữa thôi, bản thân sẽ không thể nào kìm chế được những thứ đáng ghét đang làm nhòe đi tất cả tầm nhìn của mình.
Tuy rằng bữa tiệc đã trải qua hơn ba giờ đồng hồ không có chủ nhân chính, nhưng không khí vẫn vô cùng sôi động.
Nguyên do Khổng Tiếu Ngâm sau khi giải quyết một chút chuyện cá nhân quay trở lại buổi tiệc, lúc mọi người hỏi vì sao Tôn Nhuế vẫn chưa đến, nàng chỉ nói rằng đứa nhỏ đó phải quay về nhà tiếp một số khách buổi sáng không đến.
Nhưng một lúc nữa thôi nhất định đứa nhỏ sẽ cùng dự với mọi người, quả nhiên sau đó không lâu Tôn Nhuế cũng đã có mặt.
Bữa tiệc diễn ra vô cùng náo nhiệt, ai nấy đều cho phép bản thân phóng túng một phen.
Thức uống ngày hôm đó đa dạng vô cùng, ai chuộng thể loại nào đều có đủ cả.
Trên gương mặt của Khổng Tiếu Ngâm không nhìn thấy qua bất cứ một tia buồn bã nào, điều này khiến cho Lục Đình cảm thấy khó hiểu.
Có điều sự kỳ lạ nhất vẫn là hiển nhiên nàng lại cùng mọi người uống qua rất nhiều loại nước uống khác nhau, bao gồm cả một số thứ trước giờ bản thân chưa thử.
Điều này lại khiến cho Phùng Tân Đoá cảm thấy nàng bị chạm dây rồi, liền có ý muốn ngăn cản.
" Chị đã nói em bớt nhiều chuyện một chút rồi mà " Vẫn là Lục Đình nhìn ra được, liền kéo Phùng Tân Đoá đi vào một góc.
" Đồ chết tiệt này, chị không cảm thấy Tiểu