Tân sinh viên quả nhiên có nhiều thứ cần phải lo liệu, mất quá nhiều thời gian cho việc đăng ký phòng, làm đủ các thể loại thủ tục trong vòng một ngày.
Cũng may vừa rồi học tỷ phụ giúp dọn dẹp sơ bộ, hiện tại Tôn Nhuế mới có thể đặt lưng xuống nghỉ ngơi một chút.
" Đoá Đoá à, chị đã nói bộ môn đó không ổn đâu.
Đánh cầu lông, đá cầu, tennis có cái nào không tốt? Sao nhất quyết phải chọn loại hình đó chứ? "
Lục Đình thật sự không hài lòng bộ môn ngoài giờ Phùng Tân Đoá vừa chọn, con gái con lứa đấm đá cái gì mới được? Mấy người trước đi thi đấu về mình mẩy ai cũng đầy thương tích, em như vậy còn không phải sẽ làm người ta đau lòng sao?
" Đừng nói dai quá có được không? " - đã nói từ lúc ở câu lạc bộ, hiện tại về ký túc xá vẫn còn nói cho được.
Cũng chính vì chuyện lần này mâu thuẫn rất lâu, thậm chí cho đến lúc bước qua giường của Tôn Nhuế vẫn không nhìn thấy có ai ở đó.
Tôn Nhuế vốn dĩ đang ngủ rất ngon, nghe có tiếng động liền giật mình tỉnh giấc.
Bất giác còn chưa tỉnh hẳn, muốn bước vào phòng tắm rửa mặt.
Nhưng khi bước vào được một chân, liền nghe thấy tiếng hét thất thanh.
Sau đó cả một gáo nước lạnh nhắm thẳng vào mặt cô hất lên tung tóe, đồng thời cô gái bên trong phòng lập tức đẩy Tôn Nhuế vào một góc chạy ra ngoài.
" Lục Đình, có tên biến thái vào phòng chúng ta " - Phùng Tân Đoá hiện tại chỉ quấn tạm một chiếc khăn, liên tục nép phía sau người Lục Đình run rẩy.
" Không có, vừa rồi cửa phòng không khoá nên em không biết có người bên trong " -Tôn Nhuế mất một ít thời gian để bừng tỉnh, nhìn thấy hai chị gái đằng đằng sát khí đó liền nhanh chóng giải thích.
" Tại sao tự nhiên lại vào phòng người ta, nói mau? " - cũng may tên biến thái này là nữ nhân, nếu không Đoá Đoá của ta chẳng phải rất thiệt thòi rồi sao?
" Là mình đưa Tôn Nhuế vào, hai người lại làm cái gì nữa đây? " - đúng lúc Khổng Tiếu Ngâm vừa từ bên ngoài trở về, nhìn thấy tình cảnh hiện tại lại phải giải vây cho Tôn Nhuế.
Mặc dù mới quen Tôn Nhuế có một ngày, nhưng Khổng Tiếu Ngâm về mặt này sẽ bênh vực cho đứa nhỏ đó.
Phùng Tân Đoá mỗi lần đi tắm đều không khoá cửa, đặc biệt nói nữ nhân với nhau tính toán làm gì.Khổng Tiếu Ngâm đã quá quen với việc này, thường xuyên nhắc nhở Tân Đoá nên chú ý một chút.
Cuối cùng vẫn là để xảy ra loại chuyện như vậy...!
" Học tỷ, em không có cố tình " - cũng may chị ấy về kịp, nếu không cũng không biết mấy người này có tin hay không?
Mất một lúc để Khổng Tiếu Ngâm đứng ra bảo lãnh cho Tôn Nhuế, hai người còn lại mới tạm thời tin đứa nhỏ đó vô tội.
Sau khi nói giới thiệu sơ bộ, thì ra đây là tân sinh viên mới vừa được Khổng Tiếu Ngâm đưa vào phòng sáng nay.Lục Đình nhìn qua một lượt Tôn Nhuế, đã có thể biết được đúng là con nhà gia thế, có một chút không giống loại người thích ở ký túc xá đông người phức tạp.
Tuy ấn tượng lúc đầu về Tôn Nhuế không tốt lắm, nhưng chung quy Lục Đình vẫn cảm thấy đứa nhỏ này dễ chịu hơn bạn cùng phòng trước đây.
Suốt cả ngày hôm đó bọn họ thay phiên nhau dọn dẹp giúp Tôn Nhuế, Phùng Tân Đoá nhìn vào số quần áo Tôn Nhuế đem đến thật có một chút ganh tị nha, đều không phải là dạng rẻ tiền.
" Em học ngành gì vậy Tôn Nhuế? "
Phùng Tân Đoá trước giờ đều rất dễ làm quen với người khác, tuy rằng nhìn bề ngoài Tôn Nhuế có một chút con nhà có điều kiện, nhưng chung quy tính tình vô cùng lễ phép nên có thể sớm một chút trở nên tự nhiên giao tiếp hơn.
" Em học ngành y, còn các chị? "
Quả nhiên học tỷ nói không sai, hai người họ đều rất dễ tính.
Tôn Nhuế trước giờ ghét nhất những người hay sân si người khác, nếu phải ở chung phòng với những loại người này sẽ chán chết.
" Vậy em cùng ngành với Tiểu Khổng của chúng ta rồi, chị và Đoá Đoá đều học mỹ thuật "- Lục Đình trước đây cho rằng Khổng Tiếu Ngâm học ngành này thật khô khan, bây giờ có một học muội học chung ngành đúng là có người chung chí hướng.
Trước đây Tôn Nhuế từng muốn theo ngành mỹ thuật, chẳng những cô có năng khiếu cầm cọ rất tốt, ngoài ra còn có đam mê với nhiếp ảnh nữa cơ.
Đối với ngành y hiện tại đang theo đuổi, bất quá chỉ vì năm đó vô tình nhìn trúng blouse trắng của Khổng Tiếu Ngâm.
" Học tỷ, sau này nhờ chị giúp đỡ cho em "
Tầng trên giường của nàng chất chồng những quyển sách dày cộm, tác phong lúc mặc blouse trắng của chị ấy cũng vô cùng chuyên nghiệp.
Nhất định Khổng Tiếu Ngâm là một sinh viên ưu tú trong ngành này, ngày tháng sắp tới có thể viện cớ một chút nhờ chị ấy chỉ dạy rồi.
" Trong khả năng chị đều không từ chối " - quả thật có một học muội ham học hỏi, cũng là một cách để rèn luyện lại những kiến thức mình đã học trước đây.
"Tôn Nhuế, em đúng là nên đi theo Khổng Tỷ của em học nhiều một chút.
Trong lớp có khoảng 300 sinh viên, học tỷ của em đã nằm trong top 10 rồi "
Trước giờ Phùng Tân Đoá đều rất hãnh diện có bạn cùng phòng giỏi giang như vậy, khối lượng bài vở của dân y dược bọn họ thật khủng khiếp, lọt vào top này quả thật không phải chuyện đơn giản.
Đó là còn chưa nói đến những loại hình nghiên cứu của top 10 này, luôn được ban lãnh đạo nhà trường đánh giá rất cao.
Xem ra nếu như ra trường bọn họ không học lên thạc sĩ tiến sĩ, cũng có cơ hội được trường mời ở lại thỉnh giảng cho xem.
" Em gặp may rồi, xem ra ngày tháng sắp tới em cũng không sợ đứng top 5 từ dưới đếm lên như bây giờ nữa "
Việc thẳng thắn của Tôn Nhuế làm cho bọn họ có một trận cười sảng khoái, buổi tối hôm đó Lục Đình lén nhờ bạn ở bên ngoài truyền vào cổng rào cho họ một ít thức ăn dùng để mở tiệc.
Bên trong ký túc xá không cho phép nấu cơm, dù sao tình trạng có thể gây ra hỏa hoạn thật cao nên hầu như mấy năm gần đây đều đã cấm.
Vì thế bọn họ chỉ có thể một là ra ngoài ăn, hai là ăn trong căn tin trường, ngoài ra những chuyện nấu nướng cũng đừng nên nghĩ đến.
" Kể từ nay về sau chúng ta là chị em tốt với nhau, mọi người không hài lòng nhau ở điểm nào đều có thể nói ra.
Không được bằng mặt không bằng lòng..." -Lục Đình đặt xuống cho mỗi người một lon nước ngọt ướp lạnh, nhắc lại một lần nữa nguyên tắc này.
Bữa tiệc ngày hôm đó kéo dài tận đến 11h khuya, phải đến khi có bảo vệ hành lang đi làm nhiệm vụ căn phòng của họ mới tắt hẳn đèn, ai về giường nấy.
Mặc dù trước đây mỗi một ngày đều muốn đến đây, muốn gặp lại nàng đến cả người đều ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ.
Nhưng dù sao loại cảm giác xa gia đình này thật không dễ trải qua, tự dưng lại nhớ đến canh ngon của mẹ, nhớ đến những lúc cùng chơi cờ với ba.
Có một chút ngủ không được, cửa phòng khẽ mở, một mình đứa trẻ còn chưa lớn hẳn đó chỉ có thể ngồi một góc ở hành lang phơi đồ phía sau phòng.
Trước đây đều cho rằng sau này đi học đại học rồi sẽ là một cảm giác thật tốt, muốn làm gì liền làm đó, không có ai quản nữa.
Nhưng hiện tại sau khi bữa tiệc kết thúc, mọi người đều ngủ say, lại không sao yên giấc.
Xem ra phải mất một khoảng thời gian rất lâu, rất lâu nữa mới có thể thích nghi