Trong ấn tượng của Tôn Nhuế mà nói, Khổng Tiếu Ngâm chưa bao giờ đối xử với cô như vậy.
Lần này nhất định do Olwen Mã làm chị ấy bị loạn thần, nếu không lý nào lại trở nên nhẫn tâm nhốt cô vào phòng, sau đó còn cùng chị ta bỏ trốn.
" Vu Tử Lăng, anh phải giúp em.
Em bị nhốt trong phòng không ra ngoài được, em sợ Olwen Mã đó gây hại cho học tỷ " Hết cách rồi, hiện tại cô cũng chỉ có thể gọi cho sư phụ ở bên ngoài tìm giúp, sau đó sẽ tìm cách đập vỡ cửa sổ chui ra ngoài.
Nghe nói Olwen Mã bỏ thuốc Khổng Tiếu Ngâm, Vu Tử Lăng mặc dù không tin tưởng lắm vẫn giúp Tôn Nhuế đi tìm họ.
Cho dù Olwen có ý với Khổng Tiếu Ngâm, nửa năm ở Mỹ có thiếu gì cơ hội ra tay.
Cần gì phải đợi đến lúc họ qua, có khi chỉ là hiểu lầm cũng nên.
" Nhuế, dừng tay lại mau " Lúc nàng về đến nhà liền mở cửa phòng cho Tôn Nhuế, đúng lúc nhìn thấy cô muốn dùng ghế đập vỡ kính cửa sổ.
Nhà này không phải của nàng, vốn là dạng trường học tài trợ cho sinh viên du học tại Mỹ.
Có thể nói tiền đền một cái cửa kính thì không nhiều, nhưng phải làm báo cáo, sau đó làm bảng kiểm điểm gì đó đủ hết cả lên lại vô cùng phiền phức.
" Học tỷ, chị về rồi sao? Qua đây mau, mau lên " Chiếc ghế bị cô thẳng tay để sang một góc, chuyện cô cần làm là phải xem qua nàng có bị Olwen Mã làm cho thiệt thòi gì không?
" Em lại muốn kiểm tra thân thể chị sao? " Tuy rằng chuyện của Tôn Kỳ Long đã xảy ra hơn nửa năm, nhưng nhắc lại vẫn khiến Khổng Tiếu Ngâm có chút chạnh lòng.
Có thể thề với trời đất cô thật sự không có ý này, chẳng qua vừa rồi bọn họ ra ngoài lại rất nhanh trở về, Tôn Nhuế nghĩ nhất định có cãi nhau.
Khổng Tiếu Ngâm ở trong tay cô ta có thể thuận lợi trở về sao, cũng không biết có gây ra thương tích nào cho nàng hay không thôi.
Nhưng nếu như lại nhắc lại những chuyện không vui trước đó, thật sự không đáng mà.
" Xin lỗi, chị cũng chỉ lỡ miệng nói một câu, em cũng không cần tự trách mình " Thật ra vừa rồi Tôn Nhuế chỉ xem qua tay của nàng, cũng không có làm gì quá đáng.
Có lẽ ám ảnh trước đây quá nặng, làm cho Khổng Tiếu Ngâm nhất thời nói ra một câu không suy nghĩ chu đáo.
" Em sợ chị ấy lại bỏ thuốc chị, sau đó đánh đập chị " Với tình huống xảy ra trước đó rõ ràng khó nghĩ khác hơn được, nếu không lý nào vừa rồi Khổng Tiếu Ngâm lại có những hành động như vậy.
" Thật ra Olwen Mã không phải người ném đá giấu tay, cậu ấy nói sẽ chính thức theo đuổi chị, cũng khuyên em nên cẩn thận một chút " Đối với chuyện này Khổng Tiếu Ngâm không nghĩ là sẽ giấu Tôn Nhuế, dù sao đứa nhỏ này một khi muốn biết chuyện gì cũng có cách tìm ra sự thật.
Quả nhiên cô nhìn người không lẫn vào đâu được, " con ngựa ngoại quốc " đúng là từ lâu đã có ý với Khổng Tiếu Ngâm.
Mặc dù cô ta bề ngoài cho thấy rất chính nhân quân tử, muốn đeo đuổi một người liền trực tiếp công khai.
Nhưng khi yêu vào rồi mấy ai lại bình thường đâu, không chừng qua một thời gian đột nhiên cô ấy thay đổi tính tình, trở nên ngày càng nham hiểm hơn.
" Em sợ hả? " Gương mặt đâm chiêu như vậy, thật sự có một chút tức cười, Khổng Tiếu Ngâm cả gan muốn khi dễ tiểu học muội vài phần.
" Đâu phải em không có kinh nghiêm chinh chiến, ngày trước ở Bắc Kinh chị ít người theo đuổi lắm sao? " Nói về khoảng này cô cảm thấy bản thân tràn đầy kinh nghiệm, dù sao cũng không phải lần đầu đi dẹp tắt ý niệm của đám người này.
Trước đây nào là Vương Thiên Hựu, La Tử Kiện, Tôn Kỳ Long, còn xém một chút có luôn Vu Tử Lăng.
Bốn người này ai nấy đều có bản lĩnh, thủ đoạn riêng.
Nhưng chẳng phải đến hiện tại học tỷ chỉ có một mình cô hay sao? Tôn Nhuế thật sự không tin Olwen Mã có bản lĩnh gì, lại có thể kêu cô nên cẩn thận.
" Nhưng mà thực sự Olwen Mã rất có sức hút, em lại chỉ ở đây với chị ba tháng, khó trách có những lúc chị vắng vẻ quá sẽ suy nghĩ lệch lạc " Khổng Tiếu Ngâm rất thích nhìn thấy bộ dạng ăn giấm chua của tiểu học muội, liền muốn cùng cô dây dưa không dứt về chủ đề này.
Mãi cho đến khi Tôn Nhuế đem nàng áp xuống một bên nệm, Khổng Tiếu Ngâm liền biết không thể đùa được nữa.
Có điều hiện tại thật sự không thể đi, nàng còn phải đi nấu cơm, nếu không thật sự sẽ đói chết mất.
" Hiện tại dạ dày của em đúng là biểu tình rồi, đi cả ngày cũng cần phải tắm qua.
Nấu không ngon em liền ăn chị tại bàn đó, liệu hồn " Đói đến không còn sức lực nào, cả ngày dài như vậy cũng không sợ không có cơ hội tính với chị món nợ này.
- --------------
Bữa ăn tối nay còn nghĩ có thể mặc nhiên cùng học tỷ thưởng thức, không ngờ bên ngoài lại vang lên một hồi chuông inh ỏi.
Không phải cô ta lại mặt dày đến mức này, định đến đây ăn trực cơm hay sao đây?
Quả nhiên có người đến ăn trực, nhưng người này ít nhất ra Tôn Nhuế cũng có thể tự nguyện mở cửa cho vào.
Vu Tử Lăng vốn là một người khá bảo thủ, kể cả món ăn Tây cũng cảm thấy không thể hợp khẩu vị.
Chính vì thế liền mạn phép qua nhà họ ăn chực, dù sao Khổng Tiếu Ngâm nấu món Trung Quốc ăn cũng vừa miệng hơn.
" Ở đây cũng đâu có thiếu nhà hàng Trung, anh có cần bắt xe qua đến tận đây không? " Tôn Nhuế đột nhiên cảm thấy chân đau điếng, vừa rồi học tỷ chính là ở dưới bàn đá vào chân nhắc nhở.
" Anh đừng trách Tôn Nhuế, lúc nào cũng xấu miệng như vậy " Tuy nói là thầy trò thân thiết, nhưng đâu phải lúc nào cũng có thể ăn nói không lựa lời.
" Nhà này là của em, em không đuổi anh là được.
Nó nói gì kệ nó, anh không quan tâm " Nhà hàng Trung Quốc đúng là nhiều thật, nhưng dù sao cũng là ăn một mình, so với đến đây đông vui náo nhiệt chẳng phải tốt hơn sao?
Về mặt này Tôn Nhuế cảm thấy Vu Tử Lăng và Olwen Mã rất giống nhau, chính là siêu cấp mặt dày không chút sai lệch.
Một người đến buổi trưa, một người lại dùng bữa tối.
Muốn có thời gian cùng học tỷ ăn bữa cơm lãng mạn cũng không có, thật sự cần phải nghĩ cách để họ bớt một chút đến đây.
" Anh thấy Olwen Mã sao hả? " Đột nhiên Tôn Nhuế lại nghĩ đến một ý tưởng rất hay, chi bằng phải đối phó với nhiều người như vậy, liền để cho họ đối phó lẫn nhau có phải ngư ông đắc lợi không?
" Cô ta hả? Trong tất cả phụ nữ trên thế giới này, cô ta chính là cái dạng không giống phụ nữ nhất " Không thể phủ nhận cô gái ngoại quốc này rất đẹp, nhưng mà nhìn cô ta chẳng giống phụ nữ chút nào.
Quả nhiên gần mực thì đen, trước giờ trong ấn tượng của Khổng Tiếu Ngâm vốn dĩ Vu Tử Lăng là người rất lịch thiệp, ăn nói lễ độ cư xử đúng mực.
Sau khi trở thành sư phụ của Tôn Nhuế, trước sau lại bị Tôn Nhuế lây luôn cái thói nhìn người bằng con mắt của Tào Tháo, còn đặc biệt trở nên xấu miệng hơn.
" Anh đừng có nói người ta quá, mọi người bây giờ cũng thịnh hành cái câu nghiệp quật đấy " Trên phim truyền hình không phải đều vậy sao? Suốt ngày đối chọi với nhau như chó với mèo, cuối cùng lại về chung một