Gần đèn thì sáng, kể từ ngày Tôn Nhuế nhận được sự phụ đạo của " Khổng lão sư ", quả nhiên có sự tiến bộ rõ rệt.
Bằng chứng chính là sau khi kết thúc học kỳ I, đã không còn nằm top 5 từ dưới đếm lên nữa, chân chính leo lên được đến vị trí tầng trung của lớp.
Thành tích này được gửi về cho ba mẹ xem, cả hai người họ xém một chút còn cảm động đến muốn khóc đi.
" Học tỷ, tặng cho chị " - món quà này được Tôn Nhuế chuẩn bị buổi chiều, sau khi nhìn thấy Khổng Tiếu Ngâm đi trực về liền đưa đến giường của nàng.
" Hôm nay cũng không phải sinh nhật chị? " - Khổng Tiếu Ngâm không biết bên trong là thứ gì? Nhưng có vẻ như Tôn Nhuế rất xem trọng nó.
" Là chị giúp em thoát khỏi top 5 mà, không nhận là không nể mặt "
Thật chất Khổng Tiếu Ngâm không có cơ hội từ chối, Tôn Nhuế sau khi để hộp quà lên giường của nàng liền rời khỏi.
Tối hôm đó sau khi Tôn Nhuế ngủ say, Khổng Tiếu Ngâm chợt nhớ hộp quà của Tôn Nhuế, liền khui ra xem thử.
Bên trong quả thật lỉnh khỉnh các thứ đồ, Khổng Tiếu Ngâm nhìn thôi đã muốn choáng.
Cũng không phải thứ gì đó quá đắc tiền, đều là những vật dụng hằng ngày cần thiết.
Học tỷ, em nhìn thấy kẹp ghim thẻ của chị đã cũ.
Em chọn rất lâu mới có thể tìm thấy cái tương tự, chị có thích không?
Đây là đồ bịt mắt, những lúc phải ngủ lại bệnh viện nếu ánh đèn sáng quá hãy sử dụng.
Canh nhà xác cũng dễ nhiễm âm khí, nên đem theo lá bùa này.
Có những chuyện thà tin là có...!
Mỗi một món đồ đều có một dòng note, Khổng Tiếu Ngâm quả thật không nghĩ Tôn Nhuế lại chu đáo đến như vậy.
Đứa nhỏ đó quả nhiên suy nghĩ về giới tính có chút thành kiến, ngoài ra cái gì cũng đều rất tốt.
- -----------
Nếu như nói người thích các buổi tiệc tùng nhất, không ai ngoài Phùng Tân Đoá.
Chính vì muốn làm một bữa tiệc chúc mừng Tôn Nhuế vượt khỏi top 5, lên kế hoạch sẽ dùng số tiền tiết kiệm chung của phòng làm một bữa tiệc hoành tráng.
Bữa tiệc này lúc đầu chỉ bao gồm phòng của họ, mọi người hẹn nhau đến một quán lẩu gần đó tổ chức.
Khổng Tiếu Ngâm có lịch trực ở bệnh viện, Phùng Tân Đoá nói rằng sau khi nàng trực xong đến muộn một chút cũng không sao?
" Tôn Nhuế, Tiểu Khổng đã nói nửa tiếng nữa sẽ đến " - Lục Đình nhìn thấy Tôn Nhuế cứ đi tới đi lui, liền hướng về đứa nhỏ đó một phen thông báo.
Hơn nửa tiếng sau cuối cùng Khổng Tiếu Ngâm cũng xuất hiện tại quán lẩu, nhưng đích thị lại đến cùng một lúc với Vương Thiên Hựu.
Khiến cho ba người ngồi đợi sẵn trên bàn, đồng loạt nhìn lấy nhau.
Là ai mời anh ta đến vậy?
" Xin lỗi, mình làm mất thẻ xe không thể lấy ra cho đến sáng mai.
Cũng may có Thiên Hựu cho quá giang..." - đúng là xui xẻo, thẻ xe của nàng không biết vào thời điểm nào đã rơi mất.
" Được rồi, mình về nhé.
Tôn Nhuế em giỏi lắm, tiếp tục phát huy " - Thiên Hựu cũng có nghe đến lý do tổ chức bữa tiệc hôm nay, sau khi đưa Khổng Tiếu Ngâm đến nơi cũng không tiện lưu lại.
Vốn dĩ ba người còn lại đều mở miệng khách sáo mời cậu ấy nhập tiệc chung, nhưng Thiên Hựu một mực từ chối.
Cho đến khi Khổng Tiếu Ngâm nói với cậu ấy một tiếng, quả nhiên đã không còn muốn về nữa.
" Tôn Nhuế, không ngon miệng sao? " - Khổng Tiếu Ngâm nhìn thấy tiểu học muội không có tâm trạng, liền nghĩ thức ăn ở nơi này không hợp khẩu vị.
" Không có, chẳng qua em no quá thôi " - đúng là no căng cả bụng, cục tức này.
Tại sao hắn có thể ngồi kế chị, còn em lại phải ngồi đầu bàn lẻ loi cô độc.
Bữa tiệc vốn dĩ được trông đợi nhất, lại nhạt nhẽo trải qua bởi vì sự xuất hiện của Vương Thiên Hựu.
Tối hôm đó sau khi quay trở về phòng ký túc xá, người kéo rèm lại là Tôn Nhuế.
" Nó bị làm sao vậy? " - Phùng Tân Đoá nhìn thấy Tôn Nhuế vốn rất hoà đồng, hôm nay kéo rèm miễn tiếp khách liền vô cùng thắc mắc.
" Còn không phải tại Tiểu Khổng của chúng ta đưa Thiên Hựu đến sao? " - Lục Đình đối với chuyện này nhìn thấu triệt để, chẳng qua người trong cuộc u mê.
Cũng trong tối hôm đó Khổng Tiếu Ngâm nhắn một tin cho Tôn Nhuế, hỏi rằng có phải nàng đến muộn khiến Tôn Nhuế không vui.
Nhưng không nhận được tin nhắn trả lời, cho rằng Tôn Nhuế hôm nay đặc biệt mệt mỏi có thể đã ngủ say.
Những ngày sau đó Tôn Nhuế vẫn duy trì việc đem tập sách qua giường của Khổng Tiếu Ngâm phụ đạo, chính vì vậy nàng cho rằng đứa nhỏ cuối cùng đã hết giận mình.
Thật sự càng lúc Tôn Nhuế càng chăm học hơn, có một hôm còn ngủ quên trên giường của Khổng Tiếu Ngâm.
" Coi có mất nết hay không? " - nhìn bộ dạng chiếm mất nửa giường của Khổng Tiếu Ngâm, Phùng Tân Đoá quả thật muốn đánh vào mông Tôn Nhuế một cái.
" Có cần mình bưng nó qua lại giường nó không? " - Lục Đình biết rõ Khổng Tiếu Ngâm không có thói quen ngủ cùng người khác, vì thế quyết định xoăn tay áo chuẩn bị bế Tôn Nhuế ném thẳng về đúng nơi đúng chỗ.
" Đâu cần phải phiền phức như vậy? Mình qua giường Tôn Nhuế ngủ là được rồi " - đứa nhỏ đó trông bộ dạng ngủ rất ngon, không nỡ nửa đường đánh thức.
Tối hôm đó Tôn Nhuế nằm trên giường của Khổng Tiếu Ngâm, một giấc ngủ đến trong mơ cũng có thể cười ra thành tiếng.
Lục Đình đặc biệt cho rằng tiểu học muội có nết ngủ rất xấu, chẳng những chiếm diện tích rất lớn còn bị mê sảng.
Ngược lại Khổng Tiếu Ngâm lại bởi vì giường lạ ngủ không quen, cả một đêm chỉ có thể lăn đến tận sáng hôm sau.
Nếu như không có một tách cà phê sáng, xem ra tiết học vào hôm nay có khi nàng sẽ ngủ gục mất thôi.
Về việc bản thân sáng sớm thức dậy trên giường của Khổng Tiếu Ngâm, khiến cho Tôn Nhuế không hiểu nguyên do.
Nhưng học tỷ cũng đã đi học rồi, Tôn Nhuế lại không muốn thức sớm như vậy.
Vùi sâu trong lớp chăn toàn mùi hương của chị, ngủ đến tận bữa cơm trưa.
Nghe nói hôm qua Khổng Tiếu Ngâm ngủ lạ giường, thức gần như đến sáng nên Tôn Nhuế có chút hối hận.
Quyết định khi chị