Nghiêm Thục ngồi ghế lái của một chiếc xe hummer mà cô và anh mới thuê lúc đi ra khỏi sân bay.
Cứ đi chốc lát lại thấy có những người dân ở trung tâm thành phố lại cầm một vài bó hoa, người thì cầm cờ trắng, cờ quốc gia họ, nước mắt đau xót đồng bào mình hiện lên khắp nơi.
Như Ân thấy vậy thì lại đăm chiêu suy nghĩ, rõ ràng trận động đất không quá lớn nhưng ảnh hưởng lại rất nghiêm trọng.
Công trình đô thị ở đây chắc chắn có vấn đề.
- Này, anh có thấy kì không? Tại sao mà gần như các công trình dân cư lại đều bị nghiêng đổ vậy.
Nghiêm Thục thì chẳng thèm nhìn cô, môi thì nhếch lên, anh nhìn cái dáng vẻ muốn nói chuyện phiếm với mình của cô thì hài long.
- Cũng có gì phải suy xét kĩ càng, nhìn cái là biết ngay công trình ở đây đã bị cắt bớt số lượng sắt cố định khung, có khi chỉ có 5 phần sắt còn lại là gỗ cũng lên.
Như Ân nhìn ra ngoài thấy một cô bé lang thang, gương mặt cô bé vẫn còn vương những giọt nước mắt hòa lẫn với cát bụi trên mặt mình.
- Haizz, đúng là ham của, có khi chính những tên làm ra những công trình đó cũng bị vùi lấp cũng nên.
Nghiêm Thục phì cười, anh đưa một tay lên gõ cô cái, cái gõ mang vẻ cưng chiều thì nhiều.
- Ai lại sống ở chỗ mình biết nó sẽ sập bất cứ lúc nào chứ.
Như Ân lườm anh.
- Hay lắm mà cười, người ta thì đang để quốc tang kìa.
Họ mà nhìn thấy anh như thế chắc, họ sẽ không từ vai vế nhà anh mà ném cho anh hòn đá to nhất có thể đó.
Nghiêm Thục vừa lái xe vừa tỏ ra cái vẻ mặt ông đây đang chờ ngày đó đến, mặt ung dung như chuyện mà cả thế giới đang theo dõi chẳng đáng để tâm.
- Có muốn ném đá thì lên ném đá cái ông bộ trưởng hay mấy ông cấp lãnh đạo ấy.
Họ chính là những kẻ chẳng màng đến tính mạng của dân, rồi sao? Cái trận động đất khiến cả thế giới phải đề cập đến, muốn che mắt mọi người mà đổ lỗi lên hết những người chỉ biết nghe sai khiến ấy.
Vô dụng!
Như Ân nhíu mày, đúng vậy trị kẻ đầy tớ thì có tác dụng gì chứ.
Nhưng tự nhiên cô thấy Nghiêm Thục ở trước mặt cô rất khác với người gắn mác cậu chủ nhà họ Nghiêm.
Một Nghiêm Thục nghiêm túc với việc chính trị, một người mang vẻ mặt bá đạo từng trải.
Anh lại chẳng cố tỏ ra cái khí thế của mình, mà tự động người xung quanh anh sẽ tự cảm nhận.
- Đừng nhìn anh như vậy, anh ngại lắm.
Như Ân hoàng hồn lại, cô thấy chặng đường sắp cũng sắp đến nơi.
- Tôi rất tò mò, nhà họ Nghiêm có thấy dáng vẻ này của anh không vậy?
Nghiêm Thục lại cố