Hạ Minh Nhẫm ở đầu dây bên kia vẫn cứ im lặng, một lúc sau anh ta bắt đầu gõ gõ cái gì đó.
- Mẹ nó sao người chúng ta đã cố cắt đứt mấy lần làm nhiễu sóng của đối phương mà cứ bị nhiễu tiếp vậy.
Nghiêm Thục nghe vậy thì chỉ cố hạ thấp giọng mình lại.
- Vấn đề ở chi nhánh chỗ cậu gặp vấn đề à? Lâu rồi mới thấy nha.
Hạ Nhẫm bực mình.
- Này cậu lên cách xa cái cô đó ra, khi nào làm vợ cậu thì hẵng nói.
Chứ giờ cô ta gặp đủ rắc rối đấy, chưa kể chúng ta cũng chẳng đủ thời gian lo cho người khác đâu.
Nghiêm Thục vẫn chẳng thay đổi sắc mặt, tay anh khe ôm chặt cô để cô đỡ lạnh.
Nghiêm Thục ngồi xuống cự li cũng đủ khuất tầm mắt của mọi người, với tình hình náo loạn này họ chỉ thấy một người ngồi khoác khăn, họ đều nghĩ anh là người to con.
Như Ân ở trong long Nghiêm Thục thì hơi thở càng ngày càng trở lên yếu dần.
Anh lại đang nghe tín hiệu từ phía Hạ Nhẫm lên không quá để ý sự thay đổi của cô.
- Nếu tôi muốn thì chẳng ai có thể khiến tôi thay đổi.
Đầu dây vẫn cứ là tiếng lạch cạch.
- Ước gì bây giờ tôi được quay lại lúc ở Trung Quốc ít ra tôi còn được làm một cậu ấm.
- Haha…Cậu nghĩ ra?
Nghiêm Thục cũng chẳng thèm khịa lại anh ta.
Anh từ đầu tới cuối ngồi đây ngoại trừ việc quan sát những người dân ở đây thì còn để ý những kẻ đang tìm họ nữa.
Có vẻ chúng đã đủ thông minh để không vào trung tâm tìm họ.
Hạ Nhẫm vẫn gõ phím.
- Tôi đã gửi người đến rồi.
Lần tới có thể thì cậu khuyên người bên cạnh cô ta là đừng đột nhập vào trụ sở của chúng ta mà đánh đổi thong tin, đụng cũng phải biết nói câu chứ? Mẹ…
Nghe vậy thì anh nhíu mày cúi xuống nhìn người trong long đang thiếp đi, có vẻ không thức dậy.
- Cậu tra ra rồi?
Hạ Nhẫm tự hào nhưng cũng chửi đổng thầm trong long.
- Trả không? Cô bạn đồng hành của cậu không chỉ là đại tiểu thư của Mẫn gia đâu, cô ta chính là một con sói lớn đấy.
Chính xác là người đứng đầu tập đoàn tình báo tư nhân – Wolf duy nhất trên quả đất này.
Nhưng cũng chẳng ra gì đâu, phía Nato đang rợt đuổi cô ta trong bóng tối.
À chính