Fon bắn ra một viên đạn lên trên không trung, bóng dáng anh ta vẫn rét lạnh không thay đổi.
Khóe miệng anh ta nhếch lên nửa cười nửa không.
Hoàn toàn trái ngược với Nghiêm Thục.
Nhưng trong lòng anh ta lại chẳng bình yên nổi.
- Ra mặt đi, đừng để liên lụy đến dân thường trong kia!
Lời cảnh báo của Fon nghe có vẻ như họ đang e dè nhưng thực chất từ lúc ra tay thì chẳng kẻ nào biết sợ là gì, đặc biệt là Nghiêm Thục.
Nghiêm Thục nói to vài từ.
- Tôi cho anh năm phút.
Nghe câu nói đó xong thì tất cả đầy tớ xung quanh anh đều bước xuống xe, họ xếp thành các hàng bảo vệ Nghiêm Thục.
…
Ở trong xe Như Ân đang được vị bác sĩ kia cố gắng dùng các phương pháp y học cứu chữa.
Tình trạng của cô cũng chỉ coi là chúng độc dạng bình thường, nhưng vì khó phát hiện lên đã dẫn đến hôn mê.
Nghiêm Thục từ đầu tới cuối đều lau mồ hôi trán cho Như Ân.
Anh lau rất nhẹ nhàng như thể sợ cô bị thương vậy.
Nói thật chính anh cũng chẳng biết tại sao anh lại làm trò này.
Nhưng nhìn Như Ân hôn mê gần như anh không khống chế được mình.
Cô xuất hiện trong cuộc sống anh rất tự nhiên, anh muốn cha mình nghĩ mình là tên hay chơi bời, từ đó mà anh gặp cô.
Trong khoảng thời gian rất ngắn nhưng có vẻ như lòng anh đã rung động mà chẳng cần lí do nào.
Cũng chẳng báo trước.
Vị bác sĩ muốn cởi bỏ phần nửa bên áo của cô để dễ quan sát tình hình.
- Ngài có thể cởi nửa bên áo của cô ấy không?
Nghiêm Thục nghe vậy thì chỉ lặng im lau thêm chút mồ hôi ở cổ Như Ân cho khô.
Anh đánh ánh mắt về phía tên bác sĩ khiến ông ta đổ mồ hôi.
- Cần thiết? Nếu không cởi ông sẽ không chữa được?
Sau đó anh lại tiếp tục kiểm tra xem trán cô có đổ thêm mồ hôi không, toát mồ hôi cũng là cách giải độc.
Sự thật là Nghiêm Thục cũng muốn xé nửa bên áo cô ra để xem cô có sao không, chất độc có gấy sung phù đâu không.
Nhưng ánh mắt anh lại đập đến bên tay còn lại ở trong lòng anh của Như Ân vẫn cầm chắc vạt áo bị mất cúc.
Anh tôn trọng quyền riêng tư của cô, cũng không muốn ai nhìn thấy hình ảnh đấy.
Vị bác sĩ thoáng đổ thêm lớp mồ hôi.
- À không thưa ngài…cũng không phải loại độc nghiêm trọng đến tính mạng.
Đây là độc từ bọ cạp bản địa nó chỉ gây suy nhược thần kinh mức nhẹ thôi, do cô ấy ăn uống không đầy đủ lên thiếu chất trong người, vậy nên độc mới đi sâu vào máu.
Nghe vậy thì Nghiêm Thục liền thay đổi sắc mặt, anh cười nhẹ mà xoa chóp mũi Như Ân.
Nhìn gương mặt vừa mới lên gân xanh đỏ bừng vì tức giận và lo lắng của anh khiến vị bác sĩ thất kinh, người hay ma mà lại thay đổi cảm xúc nhanh vậy?
- Tốt ông đi ra khỏi đây đi, đợi một lát chúng tôi sẽ đưa ông về lại chỗ cũ.
Vị bác sĩ không nói gì thêm, ông ta xuống xe ngay lập tức.
Nghiêm Thục khoác lại chiếc khăn vừa nãy lên người Như Ân.
Anh giơ đồng hồ đếm ngược mà Fon đưa cho lên nhìn.
- Còn ba mươi giây nữa, chuẩn bị tinh thần.
Vừa nói anh vừa đeo lên người bộ đàm, anh ra hiệu cho những người xung quanh chuẩn bị tiếp cận tất cả kẻ địch trong bóng tối.
Nghiêm Thục vẫn xoa