...
- Sao chứ? Cháu gái ta đang ở chỗ của thằng nhóc đó sao?
Một tấm lưng già nhưng dáng đứng thẳng tắp, nghiêm nghị quay lứng hướng về cánh cửa sổ của ngôi biệt thự hẻo linh nước Việt Nam.
Một anh chàng thư kí trẻ đứng bên cạnh Mẫn lão, tay anh ta đang cầm một xấp tài liệu liên quan đến Kovem.
- Dạ thưa ngài, Kovem có vẻ như đã đưa cô chủ đi đến Nam Phi rồi ạ, cháu không có thông tin phía bên Wolf cung cấp nên không thể tìm hiểu kĩ hơn tình hình được ạ.
Mẫn lão chống cây gây gỗ mun Ấn độ tỏ thái độ tức giận.
- Nhà họ Nghiêm có vẻ không thích liên quan đến tình hình quân sự trên thế giới mà.
Ta đã nhắc cha nó hãy để tụi nó ở yên đi.
Mặc dù có thái độ không mấy hài lòng nhưng ông cũng chẳng làm gì khác hơn, dạo này cứ có mấy cuộc gọi từ Trung Quốc đến làm cái thân già này không được yên chút nào.
Anh thư kí đắn đo tính toán.
- Vậy chúng ta cứ để như vậy sao ạ?
Mẫn lão đi có chút chậm chạp, bước đến bàn trà ngồi.
- Kệ tụi nó thôi, chứ giờ ta già rồi, chẳng làm gì được hơn cả.
Anh thư kí – Mike có chút bất ngờ.
- Mẫn lão, người, lần đâu tiên lại nhường thế cờ cho người khác vậy sao?
Mẫn lão thì liếc xéo anh ta.
- Hỏi nhiều vậy?
Rồi ông cụ đứng dậy.
Mike cũng đi theo, hai người đều mặc quần áo làm nông rất giống người bản địa, trừ mái tóc màu vàng của anh ta thư kí ra thôi.
...
Kovem đưa Jmemot đến một doanh trại trên một quả đồi có rất ít ngôi nhà của dân bản địa.
Anh nhìn cô chăm chú, còn Jmemot lại vẫn tiếp tục pha chút trà uống cho ấm bụng.
Dạo này cô đến tháng lên chẳng thể có cho mình một cảm giác dễ chịu ở vùng bụng dưới được.
Thấy trà được pha là trà gừng thì Kovem đoán có vẻ trong người Jmemot có chỗ không ổn.
- Đau bụng sao?
Vẫn tiếp tục hành động đổi nước cho trà, Jmemot chỉ khẽ nhíu mày, cô có hơi chút bất ngờ.
- Anh đoán hay vậy?
Hiện tại chỉ có hai người nên thái độ của Jmemot cũng có chút thoải mái, cô hơi căng thẳng khi bị mọi người nhìn mình như sinh vật lạ.
Kovem từ từ bước đến bên Jmemot.
Anh khẽ thở dài.
- Em đến ngày à?
Ở nơi thời tiết hẻo lánh như này thật là