Tâm Trẫm Thật Là Mệt

Mượn danh trừng phạt


trước sau

Sau khi phân phó Dung Thái thăm dò chuyện Phương Trạm thì Phương Duệ lấy chuỷ thủ đã được bọc cẩn thận từ trong lòng ra và đưa cho Dung Thái.

“Bên trong này là một thanh chuỷ thủ được tẩm thạch tín, ngươi xử lý đi.”

Dung Thái cung kính vươn hai tay ra tiếp nhận thì lại nghe thấy bệ hạ nhà hắn nói tiếp một câu khiến cho tay hắn trực tiếp run lên.

“Nhớ là sau khi xử lý xong thì trả lại thanh chuỷ thủ và chiếc vỏ gối cho trẫm.”

Dung Thái: “……” Bệ hạ! Người đừng coi nô tài thành người không gì là không làm được có được hay không?

Có được hay không a???

Phương Duệ đối với Dung Thái rất là tín nhiệm, hắn cười một tiếng và nói:

“Dung Thái, ngươi chính là thủ hạ đắc lực nhất của trẫm.”

Dung Thái: …. Hắn không còn lời nào để nói.

***

Tại buổi lâm triều trước đó Phương Duệ đã bảo Thẩm Ngọc giám sát vụ án của Trần Trì, hôm nay nhìn mấy đại thần phía dưới người người đều nghẹn đỏ mặt tía tai thì hắn biết bọn họ muốn phản đối nhưng lại không dám nói ra, điều này làm cho nội tâm Phương Duệ có một loại thoải mái nói không nên lời.

Trước kia phàm là những chuyện hắn muốn cải cách thay đổi thì một đám đại thần này liền liên kết với nhau rồi dâng tấu ngăn cản, mà người ủng hộ hắn lại càng ít thế nên mấy chuyện cải cách này bất đắc dĩ phải bỏ sang một bên. Hiện tại hắn đã rút ra được kinh nghiệm và biết cách xử lý thông minh hơn, từ giờ cái gì cũng không cần nói trước, cứ giết gà doạ khỉ rồi mới đề cập đến vấn đề và kết quả chứng minh phương pháp này của hắn rất hữu dụng.

Chuyện bổ nhiệm Thẩm Ngọc giám sát vụ án đã thể hiện rõ sự trọng dụng của Hoàng thượng đối với Thẩm Ngọc.

Tính tình Thẩm Ngọc không thích hùa theo người khác, làm việc luôn đâu ra đấy lại không hề biết đánh lén sau lưng. Vì thế để cho Thẩm Ngọc giám sát thì bọn họ sao có thể đồng ý, nhưng mà nhớ tới kết cục của Trần Trì trên triều ngày hôm qua thì bọn họ nào dám phản đối nữa.

Dù sao chống lưng cho Thẩm Ngọc không phải ai khác mà chính là người hiện tại đang ngồi trên ngai vàng kia. Thánh sủng sâu rộng của Hoàng thượng đối với Thẩm Ngọc là chuyện tất cả các văn võ bá quan đều biết, hơn nữa Hoàng thượng lại trọng dụng đại thần chứ không phải người của bộ tộc Vương thị, điều này chắc chắn sẽ làm cho bộ tộc Vương thị không thể hài lòng. Thế nên Thẩm Ngọc nhận được thánh sủng đồng thời cũng khiến cho một nửa đại thần trong triều luôn có ý kiến với Thẩm Ngọc, chỉ cần nàng có một lỗi nhỏ là bọn họ sẽ bám lấy không buông và chuyện trên triều ngày hôm qua chính là một ví dụ điển hình… Chỉ là không ai đoán được cuối cùng bọn họ lại bị Hoàng thượng tiêu diệt mất một quân cờ.

Chuyện ngày hôm qua vừa mới xảy ra rõ mồn một và còn chưa có được dẹp yên nên bọn họ nào dám lại đi trêu chọc Thẩm Ngọc, một khi trêu chọc đến Thẩm Ngọc thì không cần nghĩ cũng biết là chắc chắn sẽ chọc giận Hoàng thượng.

Thấy việc bổ nhiệm Thẩm Ngọc làm chủ trì giám sát vụ án không có người nào dám phản đối thì trong mắt Phương Duệ hiện lên ý cười, sau đó vẻ mặt hắn nghiêm chỉnh nói:

“Trần Trì đã bị lột bỏ chức quan, vì thế hiện tại chức thượng thư bộ Lại đang để trống. Trong khi đó bộ Lại phụ trách về mặt quản lý nên không thể có sơ xuất, cho nên trẫm muốn trong số các người hãy mau chóng chọn ra một người xuất sắc để làm thượng thư bộ Lại.”

Phương Duệ vừa nói dứt lời thì ánh mắt của chúng đại thần đều rơi ở trên người Thẩm Ngọc, đại khái bọn họ đều cảm thấy người xuất sắc trong mắt Hoàng thượng trừ Thẩm Ngọc ra thì không có người nào khác. Nếu đã như vậy thì không bằng nói luôn để Thẩm Ngọc làm thượng thư bộ Lại đi, chứ hiện tại trong số bọn họ có mấy người dám nói lời phản đối đâu.

Phương Duệ ngồi trên ghế rồng nhếch miệng cười một tiếng:

“Thực ra trẫm đã có người để chọn.”

Chúng đại thần: “…” Bọn họ đều biết rồi! =.=

Ánh mắt Phương Duệ lướt qua Cố Trường Khanh rồi nói ra một câu nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người

“Người mà trẫm chọn chính là lang trung bộ Lại – Cố Trường Khanh.”

Cố Trường Khanh được Hoàng thượng điểm tên thì sững sờ cả người, trong mắt hắn lộ ra vẻ kinh ngạc và hắn cũng hoàn toàn không ngờ rằng chính mình sẽ được trọng dụng.

Cố Trường Khanh còn chưa có phản ứng lại thì mấy vị đại thần sau khi thấy người xuất sắc mà Hoàng thượng nói không phải là Thẩm Ngọc thì lá gan cũng lớn lên, có đại thần không phục bèn tiến lên phía trước nói:

“Bệ hạ! Cố Trường Khanh chỉ là một lang trung với hàm ngũ phẩm, trong khi đó thượng thư bộ Lại là một chức vị cực kỳ trọng yếu nên sao có thể để cho một lang trung thăng liền hai cấp như vậy được?!”

Vẻ mặt Phương Duệ bình tĩnh liếc mắt nhìn về phía đại thần đang phản đối mình, ngữ khí nhàn nhạt hỏi ngược lại:

“Cho nên người mà trẫm cảm thấy xuất sắc khi ở trong mắt Lư đại nhân lại là người không xuất sắc sao?”

Mặt mày Lư đại nhân biến sắc: “Thần không hề có ý này. Chỉ là thần thấy Cố lang trung tuổi đời còn quá trẻ nên sợ là không thể đảm nhiệm nổi chức vụ.”

Phương Duệ nghe vậy liền chửi thầm trong lòng: Nếu không phải trẫm là Hoàng đế thì trẫm lập tức sẽ phi giầy chào hỏi với mặt nhà ngươi… hừ, cái gì mà tuổi đời còn quá trẻ, cái gì mà không thể đảm nhiệm? Chẳng lẽ ngươi không biết trẫm và Cố Trường Khanh bằng tuổi nhau!

Sắc mặt Phương Duệ bỗng nhiên thay đổi làm Lư đại nhân cũng không biết rõ chính mình đã nói sai cái gì, vẻ mặt hắn càng lúc càng khó coi, trên trán cũng toát ra mồ hôi lạnh, sau đó hắn “Bịch” một tiếng quỳ xuống:

“Bệ hạ, thần tuyệt đối không hề có ý chế nhạo bệ hạ.”

“Hừ!” Phương Duệ làm bộ hừ lạnh một tiếng, sau đó hắn nhìn đại thần chung quanh một vòng và nói:

“Cố Trường Khanh làm quan ở bộ Lại được bốn năm, cũng quen thuộc với cách làm việc ở bộ Lại, vậy không dùng Cố Trường Khanh….” Ánh mắt Phương Duệ quay trở lại trên người Lư đại nhân, thanh âm cũng đột nhiên lạnh lẽo, “… Chẳng lẽ lại dùng Lư đại nhân ngươi hay sao? Thân là đại thần bộ Binh mà còn muốn ôm luôn cả bộ Lại?”

Từ xưa đến nay đế vương kiêng kỵ nhất chính là đại thần độc quyền thế nên những lời này của Phương Duệ vừa rơi xuống không doạ chết người mới là lạ.

Quả nhiên Lư đại nhân kia bị doạ đến sắc mặt tái nhợt.

Thấy đe doạ đã có hiệu quả, Phương Duệ bèn gật đầu một cái rồi nói:

“Đứng lên đi, không phải trẫm mới nói có vài câu thôi sao? Như thế nào sắc mặt lại tái nhợt thành cái dạng này chứ… đã thế còn là đại thần hàm tam phẩm, vậy sau này sao có thể làm đại sự đây!”

Lư đại nhân: “….”

Thật sự không phải hắn ảo giác! Vừa nãy ánh mắt của bệ hạ dừng lại trên người hắn làm hắn cảm thấy không khác gì một con dao nhỏ sắc bén đang xẹt qua xẹt lại ở cổ hắn… Thử hỏi ánh mắt này giống như muốn lấy mạng hắn thì hắn có thể không sợ được sao?! Chính vì sợ nên hắn mới lựa chọn đóng chặt miệng.

Mà đứng ở trong đội ngũ đại thần, Vương Trung Nguyên đưa mắt nhìn về phía Phương Duệ trên ghế rồng, trong ánh mắt hắn thoáng hiện một chút đăm chiêu suy nghĩ.

Hoàng thượng… tựa hồ có điểm không giống trước đây.

Hai việc về Cố Trường Khanh và Thẩm Ngọc đều thành ván đã đóng thuyền nên cũng không có người nào tiếp tục lên tiếng phản đối.

Đến lúc tan triều, Phương Duệ vẫn giữ bộ mặt lạnh lẽo nhìn về phía Lôi Thanh Đại rồi nói:

“Lôi tướng quân,
sau khi tan triều thì ngươi ở lại cho trẫm.”

Lôi Thanh Đại lộ ra vẻ mặt hoảng sợ: “!”

Bệ hạ của thần à! Vẻ mặt này… giọng nói này của người làm thần sợ hãi…! T.T

Không phải là hắn lại làm sai cái gì chứ?! Cánh tay hắn đến hôm nay mới có thể cử động được linh hoạt nên hắn cũng không muốn lại bị hành hạ thêm một lần nữa đâu!

Thế là Lôi Thanh Đại nhanh chóng bổ nhào người xuống quỳ ở trước mặt Phương Duệ, giọng điệu hắn cực kỳ bi thương:

“Bệ hạ! Thần biết sai rồi!!!!!”

Phương Duệ: “….” Hắn thật sự muốn cầm lấy mấy tập tấu chương trên bàn đập vào mặt Lôi Thanh Đại.

Còn biết nhận sai cơ đấy? Chỉ sợ là chính mình sai ở đâu còn không biết đi!

Thẩm Ngọc có chút nghi hoặc nhìn thoáng qua Lôi Thanh Đại, chẳng lẽ Lôi Thanh Đại lại làm chuyện gì hoang đường sao? Nhưng nhớ tới tối hôm qua Lôi Thanh Đại tự ý xông vào phòng ngủ của nàng làm hắc y nhân kia chiếm được tiện nghi là trong nội tâm nàng liền bốc hoả.

Thẩm Ngọc thầm nghĩ tốt nhất nên để Lôi Thanh Đại bị bệ hạ trừng trị một phen đi.

Ai ngờ Phương Duệ không chỉ bảo Lôi Thanh Đại ở lại mà còn bảo cả Thẩm Ngọc:

“Thẩm ái khanh, ngươi cũng ở lại đi.”

Thẩm Ngọc sững sờ, lẽ nào chuyện này có quan hệ đến nàng?

***

Đại Nguyên điện.

Phương Duệ nghiêm mặt.

Lôi Thanh Đại thì đứng ở một bên, thở cũng không dám thở mạnh.

Trên đời này người có thể trị được Lôi Thanh Đại, mà còn trị hắn phải tâm phục khẩu phục cũng chỉ có hai người, một là mẫu thân đại nhân đã qua đời… và người còn lại chính là Phương Duệ.

Thời điểm Lôi Thanh Đại còn ở trên núi thì Phương Duệ còn chưa đăng cơ, lúc ấy Phương Duệ mới chỉ là Thái tử nhưng đã tự mình lãnh binh đi tiêu diệt sơn tặc, mà thủ lĩnh của đám sơn tặc này chính là Lôi Thanh Đại.

Lúc Lôi Thanh Đại nhìn thấy Phương Duệ đã liền cười nhạo, hắn nói loại con cháu hoàng thất trắng trẻo tuấn mỹ như Phương Duệ phải ở trong cung đọc sách thánh hiền, chứ ra ngoài chẳng may đao kiếm vô tình lại làm hỏng mất gương mặt kia thì sẽ rất uổng phí.

Sự thật chứng minh Lôi Thanh Đại hắn đã xem thường vị tiểu Thái tử trắng trẻo này rồi.

Giữa đêm khuya một mình Phương Duệ cầm theo thanh trường thương xông thẳng vào sơn trại của Lôi Thanh Đại, đến khi xâm nhập vào trong phòng ngủ của Lôi Thanh Đại thì cây trường thương kia đã kề ngay cổ hắn, Phương Duệ liền nói một câu:

“Đầu hàng – Ta sẽ sắp xếp cho ngươi làm lính dưới trướng của ta. Không đầu hàng – Ta sẽ đá ngươi đến trước mặt huynh đệ của ngươi để cho bọn họ thấy Ngươi Không Bằng Ta.”

Lôi Thanh Đại: “….”

Giữ mặt mũi vẫn quan trọng hơn là giữ mạng…

Hơn nữa Phương Duệ căn bản không có xuất binh mà đã làm cho hắn phải quy thuận nên Lôi Thanh Đại qủa thực là tâm phục khẩu phục triệt để. Thời điểm hắn gia nhập vào trong quân đội thì không ngờ sự sắp xếp của Phương Duệ chính là để hắn làm chủ một đội quân, mà đội quân này trực tiếp nghe theo lệnh hắn và sẽ không chịu sự quản chế của bất kỳ tướng lĩnh nào khác.

Hắn từng hỏi Phương Duệ không sợ hắn mang binh tạo phản hay sao… Ai ngờ được Phương Duệ chỉ đơn giản nói là tin tưởng hắn, thế nên ròng rã suốt năm năm trời hắn chỉ phục một người là Phương Duệ.



Đại Nguyên điện đặc biệt yên tĩnh.

Yên tĩnh đến nỗi Lôi Thanh Đại có thể nghe được tiếng hít thở của chính mình nên đáy lòng hắn cực kỳ thấp thỏm lo lắng.

Hắn làm tướng quân đã nhiều năm, phạm cũng không ít sai lầm nhưng thuộc hạ đều giúp hắn bao che trước mặt Hoàng thượng. Thế nhưng sai phạm càng nhiều thì sự tự tin ở trước mặt Hoàng thượng càng không đủ dùng nên hắn mới dễ dàng chột dạ.

Phương Duệ giơ tay lên đập “Rầm” một tiếng ở trên mặt bàn, vẻ mặt mang theo tức giận nhìn Lôi Thanh Đại:

“Đêm hôm qua Thẩm Thái Bảo sai người tiến cung nói với trẫm là ngươi không hề chú trọng đến hình tượng tướng quân của chính mình mà đêm hôm khhuya khoắt xông vào phủ Thái Bảo, có chuyện này không?”

Thái hậu vừa đi là có người bẩm báo với hắn rằng người của phủ Thái Bảo có việc cầu kiến. Hắn vừa nghĩ đã biết là vì chuyện gì, vừa vặn hắn cũng có thể mượn việc này cảnh cáo Lôi Thanh Đại, nếu như lần sau Lôi Thanh Đại lại xông vào phòng ngủ của Thẩm Ngọc đúng lúc nàng đang thay đồ thì…

…Hắn cảm thấy trước tiên mình phải tìm thanh đao thọc chết cái tên hỗn trướng này!

“Bệ hạ… thần chỉ tìm Thẩm Ngọc uống rượu…” Lão già kia thực là có can đảm dám tố cáo hắn trước mặt Hoàng thượng!

Sau đó Lôi Thanh Đại nhìn về phía Thẩm Ngọc, “Thẩm Ngọc, ngươi mau nói đi… Ta không có xông vào, ta chỉ đến tìm ngươi uống rượu mà thôi.”

Trong lòng Thẩm Ngọc đang có lửa giận, hơn nữa nàng càng sợ lần sau Lôi Thanh Đại lại xông vào phòng ngủ của nàng, vì thế nàng nói thẳng:

“Đêm qua ngươi lúc nào thì muốn tìm ta uống rượu, đây rõ ràng là cố tình xâm nhập vào phủ Thái Bảo!”

Nghe thấy lời này Lôi Thanh Đại liền trợn to hai mắt và bất mãn nói:

“Hừ, Thẩm Ngọc… ta chẳng qua chỉ quấy rối chuyện ân ái của ngươi một chút thôi mà ngươi liền vu khống ta thành dạng này? Có còn là bằng hữu nữa không?!”

Thẩm Ngọc: “…” Bọn họ lúc nào thì thành bằng hữu chứ?

“????” Phương Duệ có chút nghi hoặc nhìn Thẩm Ngọc, “Thẩm ái khanh có nữ nhân?”

Lúc nói đến hai chữ “nữ nhân” thì vẻ mặt Phương Duệ đúng là một tia sơ hở cũng nhìn không ra, bộ dạng này của hắn giống như một người không hề có mặt tại hiện trường vậy.

Dung Thái đứng ở một bên không khỏi nghĩ ngợi: Tối hôm qua… đi tìm Thẩm Ngọc rõ ràng là bệ hạ nhà hắn nha!

Bệ hạ, người rốt cục là đã làm ra loại chuyện gì mà Lôi Thanh Đại lại nói là “Quấy rối chuyện ân ái” của Thẩm Ngọc?

Dung Thái cảm thấy chính mình đã nghe được một tin tức có chút lớn… Hắn giống như lại biết rõ thêm một bí mật của bệ hạ, hơn nữa đây không phải là hắn tự nguyện muốn biết… Hắn lo lắng liệu mình có khả năng không được chết già hay không? T.T

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện