Trước khi đến đây thì nơi làm việc của Thẩm Ngọc ở Đại Lý Tự đã được hạ nhân thu dọn sạch sẽ.
Phương Duệ nhanh chóng được lính gác đưa đến nơi đây, sau khi nhìn trái nhìn phải không thấy có gì thú vị thì hắn liền ngồi ở trên ghế của Thẩm Ngọc không một chút kiêng dè.
Cho nên thời điểm Thẩm Ngọc tiến vào thì đập vào mắt nàng chính là một hắc y nhân mang mặt nạ đang ngồi ở trên ghế, mà cái ghế thì bị hắn ngả ra đằng sau rồi dựa vào cả vách tường, còn chân của hắn thì gác lên mặt bàn… Vừa nhìn thấy tình cảnh này là Thẩm Ngọc liền bị hù doạ khiến nàng phải lập tức xoay người đóng cửa lại.
Nếu để người khác nhìn thấy thì còn ra thể thống gì nữa? Người này nơi nào thì giống thuộc hạ chứ? Đây rõ ràng là tư thái của chủ nhân!
Nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Ngọc bị mình làm cho kinh hãi thì tâm tình Phương Duệ cảm thấy hết sức vui vẻ. Lúc bình thường Thẩm Ngọc của hắn đâu có biến hoá nhiều cảm xúc như vậy. Thời điểm hắn làm hoàng đế, ngoài biểu tình sợ hãi của nàng thì hắn nhìn thấy nhiều nhất chính là vẻ mặt bình bình đạm đạm khiến người ta cảm thấy không hề thú vị một tý nào.
Nhưng bởi vì Thẩm Ngọc ở phương diện khác lại làm cho hắn mê muội nên bộ dáng không thú vị này đối với hắn cũng trở thành đáng yêu.
“Tiểu Ngọc Nhi có nhớ ta không?” Mặc dù thanh âm của hắn khàn khàn nhưng không hề ảnh hưởng đến vẻ ngả ngớn trong lời nói của hắn.
Nghe thấy xưng hô “Tiểu Ngọc Nhi” này thì Thẩm Ngọc lảo đảo một cái, thiếu chút nữa là nàng bị choáng mà ngã xuống đất rồi. Nàng chỉ cảm thấy toàn thân mình nổi hết da gà, vì thế nàng liền trừng mắt lườm tên kia một cái:
“Hãy gọi ta là Thẩm Ngọc!”
Rồi lại nhìn đến dáng ngồi của hắn thì nàng bèn trách mắng:
“Ngươi còn không mau đứng lên đi! Để người khác nhìn thấy thì ta biết giải thích thế nào?!”
Phương Duệ nhướn mày dưới lớp mặt nạ:
“Việc gì phải giải thích, ngươi chỉ cần nói ngươi có nhược nằm ở trên tay ta nên mới phải bất đắc dĩ khuất phục dưới uy quyền của ta… ta nghĩ bọn họ sẽ hiểu được thôi.”
Thẩm Ngọc: “……”
Thẩm Ngọc liếc xéo hắn một cái, giận mà không dám nói gì. Dù sao nàng cũng thật sự có nhược điểm bị hắn nắm trong tay, hơn nữa nhược điểm này lớn đến nỗi đủ để quyết định việc sống chết của toàn bộ trên dưới phủ Thái Bảo.
“Với lại ta cảm thấy cách gọi ‘Tiểu Ngọc Nhi’ này rất thích hợp. Nếu ngươi cảm thấy không thích cái tên ‘Tiểu Ngọc Nhi’, vậy thì ta sẽ gọi ngươi là ‘Ngọc Nhi’ ‘Tiểu Ngọc Ngọc’?!”
Phương Duệ để chân xuống rồi đứng dậy khỏi ghế và tiếp tục trêu trọc Thẩm Ngọc:
“Nhìn ánh mắt của ngươi tựa hồ muốn xé xác ta thành tám mảnh vậy.”
Thẩm Ngọc đâu chỉ muốn xé xác hắn thành tám mảnh, nàng còn muốn xương cốt hắn cũng không còn mới là tốt nhất.
Sau đó Phương Duệ đi đến trước mặt Thẩm Ngọc và cười nói:
“Người hình như còn nợ ta một tiếng ‘Phu quân’.”
Từ khi sống lại đến giờ hắn đã luôn mong đợi nghe được tiếng ‘Phu quân’ từ miệng Thẩm Ngọc, nhưng không hiểu tại sao lúc nào cũng có người không biết tốt xấu đến phá đám khiến cho hắn ức chế không chịu nổi… Nếu hiện tại còn ai dám thò mặt ra làm ảnh hưởng đến chuyện tốt của hắn thì hắn bảo đảm sẽ bóp chết cái người này.
Thẩm Ngọc lui về phía sau một bước, nàng cố ý tránh đi cái đề tài này:
“Điều kiện này để sau hãy nói, hiện tại ta muốn thương lượng với ngươi một chuyện.”
Khoé miệng Phương Duệ nhếch lên một đường cong rất lớn, Thẩm Ngọc quả nhiên đi đúng theo kế hoạch của hắn… như vậy rất tốt, dù sao hiện tại ở trước mặt nàng thì hắn không phải là hoàng đế mà là một tên đăng đồ tử không rõ danh tính.
Không có thân phận hoàng đế nên hắn có thể thoải mái đùa giỡn Thẩm Ngọc.
Phương Duệ nhìn Thẩm Ngọc rồi híp mắt nói:
“Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta là một tên ngốc hay sao? Điều kiện là ngươi cho ta đặt ra và ta cũng đã đặt ra, hơn nữa điều kiện của ta cũng không phải là cái gì quá đáng… Vậy mà ngươi giỏi rồi, bây giờ còn muốn thương lượng với ta? Ngươi cảm thấy ta sẽ cho ngươi cơ hội thương lượng cái chuyện vớ vẩn gì sao?”
Thẩm Ngọc ngược lại rất hy vọng người trước mặt là một kẻ ngốc, tốt nhất là một kẻ ngốc không cần người báo đáp… thế nhưng người ngày không chỉ không ngốc mà còn phát huy khả năng được voi đòi tiên vô cùng nhuần nhuyễn!
Phương Duệ tiến tới gần Thẩm Ngọc, rất ít người có thể bức lui được nàng… Vậy mà hiện tại thân phận Phương Duệ không phải là hoàng đế nhưng lại làm được thành công.
Mắt thấy hắc y nhân sắp dán lên người mình, Thẩm Ngọc lập tức lui về phía sau hai bước.
Phương Duệ khẽ nhướn mi nói:
“Điều kiện đầu tiên của ta cũng chỉ là bảo ngươi gọi một tiếng ‘Phu quân’, so với việc bảo ngươi đi giết người thì đơn giản hơn nhiều. Chẳng lẽ ngươi hy vọng ta ra điều kiện để cho ngươi đi giết người sao?”
Tất nhiên Thẩm Ngọc cũng hiểu lời Phương Duệ nói, mặc dù hai chữ này tổn hại đến danh dự của nàng nhưng đối với thân phận hiện tại thì nàng còn cái gì gọi là danh dự nữ tử?!
Thẩm Ngọc hít sâu một hơi, nàng nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra giống như vừa mớt hạ một cái quyết định cực kỳ quan trọng, cuối cùng nàng nhìn Phương Duệ và đáp:
“Được, ta gọi!”
Thẩm Ngọc lại lập tức nhắm mắt, mày liễu cau lại gắt gao, dáng vẻ như bị người khác kề dao vào cổ nên nàng không thể không thoả hiệp.
Nàng âm thầm an ủi chính mình… thôi thì cứ coi như hai chữ ‘Phu quân’ này là ‘Phân chó’ đi.
“Vậy ta gọi đây… Phu…”
Nhìn thấy vẻ mặt này của Thẩm Ngọc thì Phương Duệ lập tức ngăn lại:
“Thôi được rồi, ngươi vẫn đừng gọi thì hơn.”
Lần này là do Phương Duệ không cho Thẩm Ngọc gọi, bởi vì hắn cảm thấy hai chữ “phu
quân” kết hợp với vẻ mặt của Thẩm Ngọc trông không khác gì nàng đang khóc đưa tang hắn…
Thẩm Ngọc nhanh chóng mở mắt, không thể không nói trong mắt nàng có rất nhiều ngạc nhiên cùng vui vẻ.
“Đây không phải là ta không muốn gọi mà là ngươi không cho ta gọi, cái này cũng tính là ta đã hoàn thành xong một điều kiện đấy nha!!!”
Phương Duệ đỡ trán rồi xua tay nói:
“Rồi, tính tính tính!!!!”
“Tốt lắm, vậy điều kiện này xong. Hiện tại đến phiên ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi.” Vẻ mặt Thẩm Ngọc trong nháy mắt liền thay đổi, so với lật sách còn muốn nhanh hơn.
Phương Duệ: “……….”
Hiện tại hắn thật lo lắng Thẩm Ngọc không tim không phổi, vừa mới nghe hắn nói không cần gọi là vẻ mặt nàng giống như tháo xuống tảng đá nặng ngàn cân làm hắn rất không thoải mái.
Dạng vô tình vô nghĩa, không tim không phổi và trở mặt nhanh như Thẩm Ngọc khiến trong đầu hắn hiện lên một hình ảnh: Thẩm Ngọc ngồi bên giường sửa sang lại y phục, còn hắn thì quần áo không chỉnh tề ngồi trên giường ôm lấy chăn mền. Thẩm Ngọc sau khi mặc quần áo thì liền bạc tình bạc nghĩa liếc mắt nhìn hắn và lạnh lùng nói: “Sao ngươi còn chưa đi đi?”
Hắn: “…”
Nhưng nếu như Thẩm Ngọc nguyện ý cùng hắn lên lên giường… Vậy hắn cũng nguyện ý ôm chăn mềm nằm ở trên chiếc giường kia.
Phương Duệ ngồi xuống rồi gác chân lên cạnh bàn, hắn cầm lấy chén trà vừa mới được pha và nhấp một ngụm, sau đó nhìn về phía Thẩm Ngọc:
“Ngươi muốn thương lượng với ta chuyện gì không quan trọng, quan trọng là từ trước đến nay ta là người không bao giờ làm một cuộc mua bán lỗ vốn.”
Thẩm Ngọc ngồi xuống đối diện hắn và hơi nghiêng người, dáng vẻ này giống như ủ mưu một chuyện bí mật đại sự.
“Ngươi giúp ta đổi trắng thay đen, tiền thù lao do ngươi tự quyết định.”
Mặc dù không muốn nói nhưng hắn vẫn không nhịn được mà thầm nói một câu: Toàn bộ thiên hạ này đều là của hắn, hắn còn muốn mấy thứ vàng bạc tiền tài kia nữa sao?
So với vàng bạc tiền tài thì không bằng đem chính nàng tặng cho hắn là tốt nhất.
Phương Duệ giả bộ cảm thấy hứng thú:
“Để ta nghe xem như thế nào là đổi trắng thay đen đã, sau đó bàn đến thù lao cũng không muộn. Vậy ngươi muốn ta làm gì?”
Thẩm Ngọc thoáng suy nghĩ, nàng cảm thấy nam nhân này nếu thật sự muốn hại nàng thì đã sớm vạch trần thân phận của nàng rồi, còn nếu hắn muốn thù lao thì sao phải đợi đến tận bây giờ?
Lúc này cẩn thận suy nghĩ thì Thẩm Ngọc liền có một loại ảo giác hoang đương là thứ mà hắn muốn không phải vàng bạc, cũng không phải quyền thế mà là người của nàng.
Tuy nhiên loại suy nghĩ này vừa hiện lên liền lập tức bị Thẩm Ngọc gạt bỏ.
“Ta muốn ngươi đánh tráo một người đang bị giam trong nhà lao của Đại Lý Tự.”
“Đánh tráo một người?” Phương Duệ giả vờ ngạc nhiên rồi tiếp tục nói, “Có chút khó khăn những cũng thú vị, để ta thử một chút xem sao. Còn thù lao thì ta sẽ tính cùng với hai điều kiện chưa được đặt ra kia.”
Thẩm Ngọc có chút kinh ngạc: “Vậy là ngươi đồng ý?”
“Yêu cầu của Tiểu Ngọc Nhi… cho dù là lên núi đao xuống biển lửa thì ta cũng đều xông vào, không phải hay sao?”
Thẩm Ngọc: “….”
Cái người này đúng là nói được ba câu thì có hai câu đều không nghiêm chỉnh.
Nhưng vì hắn vừa mới đồng ý thỉnh cầu của nàng nên nàng mới cố gắng nhịn xuống đính chính lại xưng hô Tiểu Ngọc Nhi này, mỗi lần nghe thấy là nàng lại nổi một tầng da gà.
Đang nói được một nửa kế hoạch thì Phương Duệ đột nhiên ra hiệu cho Thẩm Ngọc im lặng.
“Xuỵt, có người đến đây.” Lỗ tai hắn động động rồi nhìn về phía Thẩm Ngọc: “Xem ra người đến là người luyện võ.”
“Người luyện võ?”
“Hơn nữa còn là một người luyện võ có thân thủ phi phàm.” Phương Duệ thoáng đăm chiêu suy nghĩ bởi vì tiếng bước chân này phải đến gần cửa hắn mới nghe được.
Lúc này cửa bị gõ vang.
Thẩm Ngọc đáp một tiếng: “Ai?”
Phía ngoài cửa truyền đến giọng nói vừa dày vừa trầm ổn:
“Hạ quan là Đại Lý Tự ngục thừa – Hô Diên Trác Vân cầu kiến Thẩm đại nhân.”
Nghe được cái tên Hô Diên Trác Vân này, Phương Duệ liền thầm nghĩ: Thì ra là hắn!