Tử Thần điện.
Phương Duệ vừa mới thay xong y phục và chuẩn bị xuất cung đến chỗ Thẩm Ngọc thì bên ngoài điện truyền đến giọng nói của Dung Thái:
“Bệ hạ, Hạ phi nương nương đang ở bên ngoài Tử Thần điện.”
Phương Duệ đang cất cuốn sách vào trong ngực áo bỗng nhiên dừng lại động tác, hắn suy nghĩ một chút rồi lại lấy cuốn sách ra và để ở dưới gối.
“Hạ phi đến đây làm cái gì?”
Dung Thái bên ngoài điện đáp: “Cung nhân đi theo phía sau Hạ phi nương nương đang bưng một chén canh hầm cách thuỷ, có lẽ nương nương muốn đem đồ ăn khuya đến cho bệ hạ.”
Phương Duệ nhếch môi cười, trong điệu cười có vài phần mỉa mai:
“Bữa tối mới ăn chưa quá nửa canh giờ mà hiện tại đã đem đồ ăn khuya cho trẫm?”
Hạ phi nhìn bề ngoài thì chững chạc hơn Lệ phi nhưng Lệ phi mới là người làm được việc.
Hạ phi là cháu họ của Thái hậu còn Lệ phi là cháu ngoại và hai người này cũng là hai biểu muội của Phương Duệ, tuy nhiên giữa bọn họ đều không có một chút tình nghĩa nào ở đây. Đối với hai người mà nói thì ai trở thành hoàng hậu mới là quan trọng và nhi tử của ai leo được lên ngôi vị Hoàng đế mới càng quan trọng hơn.
Phương Duệ hướng về phía cửa điện và nói: “Bảo Hạ phi đợi ở ngoài điện.”
Sau đó Phương Duệ đổi một bộ y phục khác rồi mới đi ra khỏi tẩm điện.
Hạ phi thấy Phương Duệ thì vội vàng tiến lên phía trước để hành lễ với Phương Duệ, thanh âm của nàng mềm mại nói:
“Thần thiếp thỉnh an bệ hạ.”
Trang phục lần này của Hạ phi so với lần trước ngồi ở Tử Thần điện đến nửa đêm thì trang nhã và thanh lịch hơn rất nhiều. Ngay cả mái tóc của nàng cũng được búi đơn giản với cây trâm hoa bằng bạc.
Phương Duệ tiến vào bên trong điện, sau khi ngồi xuống thì hắn mới phất tay với Hạ phi: “Miễn lễ.”
Hạ phi được miễn lễ liền tiếp nhận cái khay trong tay cung nhân rồi bưng đến trước mặt Phương Duệ: “Thần thiếp thấy bệ hạ gần đây bận trăm công nghìn việc nên nhất định cơ thể sẽ rất mệt mỏi. Chính vì vậy thần thiếp đã cố ý tự tay hầm cách thuỷ chén canh bổ dưỡng này để giúp bệ hạ bồi bổ thân thể.” Hạ phi nói xong bèn để cái khay lên trên mặt bàn rồi múc canh ra bát.
Ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt đang lan toả thì Phương Duệ liền liếc mắt nhìn chén canh hầm cách thuỷ rồi lại khẽ di chuyển tầm mắt nhìn lướt qua ngón tay của Hạ phi.
Ngón tay Hạ phi trắng trẻo nhẵn nhụi — đây rõ ràng chính là mười đầu ngón tay không dính nước nhưng lại tự tay hầm canh cách thuỷ, tuy nhiên Phương Duệ nhìn vào thì chỉ cảm thấy mười ngón tay này không phải tự tay hầm canh mà là tự tay chỉ đạo hạ nhân hầm canh thì đúng hơn.
Phương Duệ biết rõ thật giả bên trong nhưng mặt vẫn không biến sắc, hắn cười cười nói với Hạ phi:
“Hạ phi thật có tâm.”
Hạ phi quỳ gối ngồi xuống rồi cầm lấy chén canh, khuôn mặt nàng thoáng lộ ra nét ngượng ngùng:
“Nếu như bệ hạ cảm thấy hợp khẩu vị thì sau này thần thiếp có thể ngày ngày hầm canh cách thuỷ cho bệ hạ bồi bổ thân thể.”
Phương Duệ nhếch khoé miệng cười khẽ nhưng không hề để lộ ra dấu vết mỉa mai… ngày ngày hầm canh cách thuỷ để uống sao? Hạ phi không sợ nhưng ngược lại Phương Duệ hắn lại sợ mình sẽ cạn kiệt tinh lực mà chết.
Hạ phi bưng chén canh đến trước mặt Phương Duệ: “Bệ hạ thử một chút xem sao.”
Phương Duệ liếc mắt nhìn chén canh đang bốc khói nghi ngút, sau đó hắn lập tức ngước mắt lên nhìn Hạ phi rồi cong khoé môi cười cười:
“Vậy trẫm phải thử tay nghề của Hạ phi một chút mới được.”
Phương Duệ nhận lấy chén canh rồi cầm cái thìa khuấy vài cái, sau đó hắn mới bắt đầu nhấm nháp một ngụm nhỏ, mùi vị béo ngậy ngập tràn trong khoang miệng hắn rõ ràng là hương vị đặc trưng của Lưu ngự trù ở Ngự Thiện phòng.
Tìm một người có tay nghề như Lưu ngự trù làm người thay thế rồi nói là tự mình làm thì cũng không có vấn đề gì, thế nhưng điều kiện kiên quyết là không bị người ta vạch trần… còn nếu bị vạch trần thì sẽ không tránh khỏi ê mặt.
Phương Duệ chỉ thưởng thức một hai ngụm rồi để chén canh xuống bàn.
Hạ phi thấy Phương Duệ bỏ chén canh xuống thì vẻ mặt nàng mang theo ý dè chừng và cẩn thận hỏi:
“Bệ hạ, có phải canh này không hợp khẩu vị với người hay không?”
Phương Duệ lắc đầu rồi giải thích:
“Hương vị này cũng sánh ngang với tay nghề của Ngự Thiện phòng nên làm sao có thể không ngon được. Chẳng qua trẫm mới dùng xong bữa tối không lâu, hiện tại bụng vẫn còn no nên uống không nổi.”
Làm gì có chuyện Phương Duệ uống không nổi, hắn căn bản là không dám tiếp tục uống! Bát canh hầm cách thuỷ này chỉ cần uống nhiều thêm một hớp vậy thì sẽ nhiều hơn một phần nguy hiểm.
Hạ phi nghe thấy thế liền gượng ép cười một cái, nhưng trong lòng nàng thì rất sốt ruột bởi vì bệ hạ chỉ uống có một chút như thế thì liệu thuốc có tác dụng hay không đây?!
Phương Duệ không tiếp tục uống canh thì theo lý thuyết Hạ phi phải tự động cáo lui, nhưng lúc này Hạ phi lại đứng lên nói với Phương Duê:
“Hôm nay bệ hạ cũng đã mệt nhọc rồi… vậy không bằng để thần thiếp xoa bóp vai cho bệ hạ?”
Nếu là bình thường thì Phương Duệ nhất định sẽ khịt mũi coi thường đối với Hạ phi, nhưng buổi tối hôm nay lại không giống với những ngày khác bởi vì lúc cung nhân bưng canh đi vào thì Phương Duệ đã ngửi thấy có mưu đồ trong bát canh này. Phương Duệ vốn định đuổi Hạ phi đi, tuy nhiên lúc ngửi được hương vị của bát canh thì Phương Duệ lại thay đổi chủ ý và dự định tương kế tựu kế.
“Hạ phi không nói thì trẫm cũng không biết bả vai mình đang đau nhức, ngươi vừa nói thế xong thì trẫm cũng thấy thật sự có một
chút.” Phương Duệ nói xong bèn vặn người cho hợp với lời nói, bộ dáng này của hắn quả thực giống như cơ thể đang nhức mỏi.
Hạ phi nghe thấy thế liền nhếch khoé miệng cười cười, nàng đi đến sau lưng Phương Duệ rồi đặt đôi tay mềm mại không xương lên trên bờ vai của hắn.
Khi đôi tay mềm mại của Hạ phi bóp bả vai của Phương Duệ thì hắn lập tức cảm thấy toàn thân nổi một tầng da gà.
Dù gì Phương Duệ cũng là đế vương nhưng đời trước hắn không hề gần nữ sắc, mà ngay cả đến gần nữ nhân cũng rất ít, nếu đến quá gần nữ nhân thì hắn sẽ cảm thấy cả người mình không thích hợp. Có lẽ là bởi vì độc tố mang tên “Thẩm Ngọc” đã ngấm quá sâu vào cơ thể hắn nên hắn cảm thấy chính mình bị đoạn tụ và chỉ thích nam nhân. Thế nên ngày tháng trôi qua đã khiến hắn cảm thấy nữ nhân chính là con mãnh thú và dòng nước lũ… còn nam nhân mới là người khéo léo dễ ở chung.
Tuy nhiên thời điểm biết Thẩm Ngọc là nữ nhân thì dưới đáy lòng hắn lặng lẽ phun ra một vạc máu lớn.
Thẩm Ngọc lừa hắn! Một lần lừa là toàn bộ mười năm khiến hắn cảm thấy mình chính là kẻ ngốc có mắt như mù.
Phương Duệ kiềm chế lại cảm giác không thoải mái ở trong lòng, Hạ phi không phải đang xoa bóp bả vai hắn mà rõ ràng là trêu chọc người… chẳng qua nàng trêu chọc sai người mà thôi!
Đôi tay của Hạ phi chuyển động qua lại trên bờ vai Phương Duê rồi chậm rãi trượt dọc xuống theo sống lưng của hắn, mà giọng nói của Hạ phi lại càng thêm mềm mại:
“Bệ hạ có thoải mái hay không?”
Phương Duệ đang ngồi nghiêm chỉnh bỗng nhiên ánh mắt liền trở nên lạnh lẽo, dưới đáy lòng hắn dường như có một ngọn lửa đang trào dâng. Phương Duệ giơ tay lên giữ chặt đôi tay đang làm loạn của Hạ phi, giọng nói thì lạnh như băng:
“Hạ phi, ngươi muốn làm cái gì?”
Hạ phi tuy bị bệ hạ giữ chặt tay nhưng nàng vẫn không có ý định từ bỏ: “Đương nhiên là thần thiếp đang giúp bệ hạ thư dãn gân cốt.”
Phương Duệ dùng sức kéo cổ tay Hạ phi rồi buông tay, còn Hạ phi vì không kịp chuẩn bị nên bước chân lảo đảo mấy cái rồi mới đứng vững. Sắc mặt Hạ phi đại biến và kinh hãi nói:
“Bệ hạ, sao người đột nhiên lại như vậy?”
Nghe thấy câu hỏi vô tội của Hạ phi thì Phương Duệ lại càng tức giận. Hắn ném chén canh hầm trên khay xuống đất khiến chiếc chén vỡ vụn và phát ra âm thanh khổng lồ.
Vẻ mặt Phương Duệ rất là kinh người, vì tính tình nóng giận của hắn đột nhiên xuất hiện nên Hạ phi liền có tật giật mình, nàng nhìn mảnh sứ vỡ vụn trên nền đất thì lập lức căng thẳng… chẳng lẽ bệ hạ biết rõ rồi sao?!
Trong điện phát ra tiếng vang khổng lồ nên Dung Thái lập tức tiến vào trong, đến khi nhìn thấy bệ hạ bình an vô sự và chỉ có mảnh sứ rơi đầy đất thì hắn biết không có chuyện gì to tát nên liền đứng sang một bên.
Phương Duệ đứng dậy và phẫn nộ quát: “Thật là to gan!”
Phương Duệ nói dứt lời thì Hạ phi trợn to hai mắt, đôi tay nàng nắm chặt thành quả đấm khiến cho móng tay cắm sâu vào da thịt, nàng cắn chặt răng và cực kỳ bất an.
Phương Duệ quay sang nói với Dung Thái: “Truyền ngự y đến đây cho trẫm.”
Vừa nghe thấy hai chữ “Ngự y” thì Hạ phi lập tức giống như lâm vào đại nạn, hơn nữa nàng cũng biết rõ chuyện mình làm đã bị bại lộ nên nàng quỳ xuống trước mặt Phương Duệ rồi khóc lóc cầu khẩn:
“Bệ hạ!!! Thần thiếp đã biết sai rồi, bệ hạ tạm tha cho thần thiếp lần này đi!”
Phương Duệ đi đến trước mặt Hạ phi rồi từ trên cao nhìn xuống Hạ phi và lạnh lùng nói:
“Đừng coi trẫm như kẻ ngốc!”
Có lẽ đời trước hắn là kẻ ngốc nhưng đời này mà còn tiếp tục ngốc ngếch thì thật sự quá uổng phí khi được sống lại một đời.
Hạ phi mất hết niềm tin mà nhắm chặt mắt lại, nàng vốn định dùng con át chủ bài nhưng ai ngờ lại thua cả ván bài.
Thời điểm Hạ phi quỳ xuống thì Dung Thai cũng không có đi tìm ngự y mà hắn được Phương Duệ phân phó trong cơn thịnh nộ:
“Đưa Hạ phi trở về Mãn Xuân điện, chưa có sự cho phép của trẫm thì không được bước ra khỏi Mãn Xuân điện dù chỉ nửa bước!”
Bởi vì trong canh hầm có bỏ thuốc kích dục nhưng liều lượng không nhiều lắm, với lại Phương Duệ chỉ uống có một hai ngụm nên cơ thể hắn chỉ vẻn vẹn có một chút nóng ran.
Phương Dụê cho người chuẩn bị nước lạnh để tắm nên ngọn lửa trong cơ thể cũng được dập tắt.
Sau khi ngọn lửa được dập tất thì Phương Duệ liền không thể chờ đợi được mà lại một lần nữa cầm theo sách nhỏ để xuất cung tìm Thẩm Ngọc.