Tâm Trẫm Thật Là Mệt

Thân phận bị vạch trần


trước sau

Đến nửa đêm mưa nhỏ đi rất nhiều, còn Thẩm Ngọc thì vẫn ngồi như thế và không hề ngủ.

Trong đầu nàng giống như có hai người đang không ngừng đánh nhau, một người nói với nàng nếu trong lòng có điểm ngoài nghi sẽ dễ dàng dẫn đến sự ngăn cách, cho nên vô luận như thế nào cũng phải xác minh Cổ Minh là Cổ Minh, bệ hạ là bệ hạ!

Còn một người lại nói với nàng nếu như bệ hạ thật sự là Cổ Minh, Cổ Minh là bệ hạ thì chuyện này nên xử lý như thế nào?

Đúng vậy! Chuyện này nên xử lý như thế nào đây?

Thẩm Ngọc căn bản không dám nghĩ tới, nếu bệ hạ là Cổ Minh thì vì cái gì  mà bệ hạ lại muốn lấy thân phận Cổ Minh để đến gần nàng? Đã thế còn tìm mọi cách trêu chọc nàng, hơn nữa nếu đã biết rõ thân phận nữ nhi của nàng… vậy sao không nói ra???

Rất nhiều nghi vấn làm Thẩm Ngọc đau đến vỡ đầu mà vẫn nghĩ không ra.

Cho đến hửng đông, mưa cũng đã ngừng thì người của phủ Thái Bảo được phái đi tìm Thẩm Ngọc cùng mẫu thân từ đêm qua cuối cùng cũng tìm thấy hai người ở miếu Thành Hoàng.

Đoạn đường từ miếu Thành Hoàng trở lại kinh thành thì ánh mắt Thẩm Ngọc đều chưa từng nhìn về phía Phương Duệ.

Phương Duệ đưa mắt nhìn xe ngựa của Thẩm Ngọc rời đi và nói với Dung Thái:

“Dung Thái, ngươi cho người đi điều tra xem bức thư nặc danh kia rốt cuộc là do người nào viết.”

Dung Thái đáp lại một tiếng nhưng lại do dự hỏi:

“Bệ hạ, vậy không điều tra rõ người nào phái đám thích khách ám sát Thẩm đại nhân sao?”

Phương Duệ cười giễu cợt, ánh mắt toát ra vẻ lạnh lẽo:

“Trong lòng trẫm tự biết rõ là ai phái người ám sát Thẩm ái khanh.” Trừ Vương Trung Nguyên ra thì còn có thể là ai đây?

“Phái thêm nhiều người bảo vệ Thẩm ái khanh, không thể có nửa điểm sơ xuất.”

Dung Thái gật đầu đáp: “Nô tài đã hiểu.”

Lúc xoay người lên lưng ngựa thì tầm mắt Phương Duệ liền hướng về lầu hai của tửu lâu đối diện bên đường, ánh mắt hắn khẽ quét qua cánh cửa sổ hơi hé mở. Nếu như không có điều gì ngoài ý muốn thì phía sau cửa sổ kia nhất định người… người này chính là người chờ tin tức.

Hắn tin tưởng không đến một nén nhang là Vương Trung Nguyên sẽ biết tin hắn đã cứu được Thẩm Ngọc từ tay thích khách.

Phương Duệ thúc ngựa hướng về phía hoàng cung, giọng nói quyết đoán không hề có một chút chần chừ: 

“Hồi cung, đi gặp Thái hậu.”

***

Vương Trung Nguyên đang nghe mật thám bẩm báo, nghe được một nửa là hắn đột nhiên đứng bật dậy khỏi ghế, trong giọng nói tràn đầy vẻ kinh ngạc:

“Ngươi nói cái gì!? Bệ hạ tự mình đi cứu Thẩm Ngọc?”

“Hồi bẩm đại nhân, sáng nay quả thực tại hạ nhìn thấy bệ hạ cùng Thẩm Ngọc tiến vào kinh thành từ cửa Nam.”

Vương Trung Nguyên kinh ngạc ngã ngồi trên mặt ghế rồi ngẩn người hồi lâu, không biết hắn đang suy nghĩ cái gì mà chỉ nghe được trong miệng hắn lẩm bẩm: “E rằng chuyện này đã bị bại lộ.”

“Đại nhân, có cần đi điều tra rõ xem kẻ nào mật báo cho bệ hạ hay không?”

Vương Trung Nguyên ngẩng đầu nhìn về phía mật thám:

“Chuyện này cần phải điều tra, ngoài việc điều tra thì ngươi lập tức đến Đại Lý Tự nói cho Thôi Hạo biết việc ám sát Thẩm Ngọc thất bại, nói hắn thu liễm lại một chút để tránh khiến nhiều người sinh nghi.”

“Thuộc hạ tuân mệnh.”

Mật thám lập tức rời khỏi mật thất, mà lúc này trong mật thất chỉ còn lại một mình Vương Trung Nguyên với sắc mặt tràn đầy nghi ngờ.

Phương Duệ vậy mà tự mình đi cứu Thẩm Ngọc? Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn, rốt cuộc trong lòng Phương Duệ thì Thẩm Ngọc có vị trí như thế nào mới có thể khiến Phương Duệ tự mình đi cứu mà không phải là phái người đi cứu?

Hơn nữa tất cả các vụ án đều có Thẩm Ngọc tham dự… chẳng lẽ toàn bộ chuyện này đều do Phương Duệ ra lệnh?

Vương Trung Nguyên không ngừng suy nghĩ và gần như tiếp cận được với chân tướng.

Phương Duệ trở về hoàng cung vào cuối giờ Thìn, mới xuống ngựa là hắn lập tức đi đến An Ý Cung chứ không phải trở về Tử Thần Điện.

Bước chân Phương Duệ vội vã, biểu tình trên mặt lại càng doạ người.

Đám cung nhân cùng tiểu thái giám nhìn thấy bệ hạ thì đều dừng lại hành lễ.

Phương Duệ cơ hồ mang theo tức giận nên nguyên một đám cung nhân cùng thái giám đều bị hù doạ cho khiếp sợ.

Bên ngoài An Ý Cung, cung nhân hành lễ nói:

“Bệ hạ, nô tỳ sẽ đi thông báo ngay bây giờ.”

Phương Duệ không chờ thông báo đã liền đi vào trong sân An Ý Cung.

Cung nhân thấy thế liền vội vã chạy vào trong điện bẩm báo:

“Thái hậu nương nương, bệ hạ mặt đầy tức giận tiến vào An Ý Cung.”

Thái hậu nghe vậy thì khẽ ngước mắt lên nhìn rồi vung tay nói:

“Lui xuống hết đi.”

Thời điểm tất cả cung nhân cùng thái giám đều rời khỏi đại điện thì Phương Duệ cũng vừa lúc đi đến, hắn không hành lễ mà chỉ nhìn Thái hậu rồi bước từng bước đi đến trước mặt bà.

Trong đại điện rộng lớn chỉ còn hai người bọn họ.

Thái hậu ngước mắt nhìn về phía Phương Duệ, nói: “Bệ hạ vội vã như vậy… không biết bệ hạ có việc gì gấp muốn tìm ai gia sao?”

Phương Duệ nhìn tràng hạt trong tay Thái hậu liền đột nhiên giễu cợt:

“Mẫu hậu đừng nghĩ trẫm là đứa trẻ lên ba.”

Vẻ mặt Thái hậu không hề thay đổi, giọng điệu rất bình tĩnh nói:

“Sao tự nhiên bệ hạ lại nói ra lời ấy, ai gia chưa bao giờ coi bệ hạ là trẻ lên ba.”

“Vậy sao?” Phương Duệ chậm rãi nhếch miệng lộ ra nụ cười lạnh lẽo: “Mẫu hậu muốn hoàn thành việc lớn thì nên khiêm tốn một chút, đừng làm lộ liễu như thế. Sự nhẫn nại của trẫm cũng có mức độ thôi.”

Thái hậu thoáng dừng lại động tác vân vê tràng hạt nhưng sau đó bà lập tức bắt đầu lại động tác của mình, trong ánh mắt bà không hề có một tia biến hoá mà vẫn là vẻ bình tĩnh trước sau như một.

Bà nhìn Phương Duệ rồi nói: “Ai gia không hiểu bệ hạ đang nói chuyện gì?”

“Có hiểu hay không thì trong lòng mẫu hậu tự hiểu rõ… không cần nhi tử phải tự mình đến nhắc nhở.” Phương Duệ nói xong thì cũng không nói cáo lui mà là trực tiếp xoay người ra khỏi An Ý Cung.

Phương Duệ vừa rời khỏi là Thái hậu bèn thả tràng hạt trong tay xuống bàn trà, bà hít sâu một hơi rồi hướng ra bên ngoài hô: 

“Người đâu!”

Một lúc sau tổng quản Đức Hải của An Ý Cung tiến vào trong điện.

“Thái hậu nương nương có gì phân phó.”

“Cho người xuất cung một chuyến xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Phương Duệ vậy mà lại nói đừng coi hắn thành trẻ lên ba, còn nói bà phải hành động khiêm tốn một chút… chẳng lẽ hắn thật sự đã phát hiện ra kế hoạch của bà?

Thái hậu hơi híp mắt, nghĩ đến khả năng này thì trong mắt bà không hề lộ nửa điểm kinh ngạc mà chỉ thầm nghĩ: Quả nhiên như bà suy đoán, những chuyện xảy ra trong hơn hai tháng qua không phải là ngẫu nhiên. Những đại thần bị ngã ngựa, người người đều liên quan đến sáu bộ… Phương Duệ hiển nhiên muốn nhổ sạch người của bà đang cài trong sáu bộ.

Đức Hải đang định lui ra ngoài sai người xuất cung điều tra xem chuyện gì xảy ra thì Thái hậu liền ngước mắt hỏi:

“Đức Hải, bệ hạ ngừng uống canh tẩm bổ được bao lâu rồi?”

Đức Hải thoáng dừng lại bước chân và tính toán một chút:

“Bẩm nương nương, bệ hạ đã ngừng được hơn một tháng.”

Hơn một tháng… Thái hậu mặc niệm một chút và lộ ra
vẻ hoài nghi, nhưng lập tức vẻ hoài nghi này nhanh chóng tản đi.

Độc dược được hạ trong canh bổ là loại không màu không vị, phải đến khi độc xâm nhập đến lục phủ ngũ tạng thì mới có thể phân biệt được là loại độc dược gì. Hiện tại cho dù là thần y cũng không thể nhìn ra trên người Phương Duệ có độc và cũng càng không thể biết được có người bỏ độc vào canh bổ.

Bất kể như thế nào thì Phương Duệ cũng đã dùng độc được hơn hai năm, hiện tại có ngừng độc thì thân thể hắn cũng bắt đầu suy yếu nhiều bệnh.

Một hoàng đế yếu đuối nhiều bệnh căn bản không đủ gây uy hiếp. Thái hậu vẫn luôn nghĩ đại nhi tử nhà mình do người khác nuôi lớn là người quá mức đơn giản.

Kinh thành Kim Đô nhìn như yên bình nhưng sóng ngầm bắt đầu nổi lên mãnh liệt.

Đến ban đêm có một bóng người lén nhảy vào trong phủ Thái Bảo.

Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng gõ cửa rất nhỏ, Thẩm Ngọc ngồi ở trên giường nhìn về phía cửa sổ, nàng hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng gõ lên ván giường.

Phương Duệ nghe thấy tiếng thì lập tức hiểu âm thanh này mang ý tứ “Vào”.

Cửa sổ không khoá nên Phương Duệ đẩy nhẹ một cái là cửa sổ lập tức được mở, sau khi nhảy vào trong phòng thì hắn liền đóng cửa sổ lại rồi nhìn về phía Thẩm Ngọc.

Sắc mặt cùng bờ môi Thẩm Ngọc đều trắng bệch cắt không ra giọt máu, Phương Duệ thấy sắc mặt Thẩm Ngọc không được tốt liền bước nhanh đi đến cạnh giường, giọng điệu ân cần hỏi han:

“Sao sắc mặt lại kém như thế này?!”

Thẩm Ngọc bình tĩnh nhìn Phương Duệ nói:

“Đang sốt nên sắc mặt đương nhiên không được tốt.”

Phương Duệ ngẩn người, thời điểm hắn vươn tay định chạm vào trán Thẩm Ngọc thì nàng lại thoáng tránh đi.

Nhìn ra Thẩm Ngọc có điểm mâu thuẫn, Phương Duệ bất đắc dĩ nói:

“Ta lại làm gì chọc tới Thẩm đại công tử sao?”

Thẩm Ngọc không nói mà chỉ nhìn mặt nạ trên mặt Phương Duệ, dường như muốn tìm ra điểm giống nhau giữa hai người.

Nhưng trừ một tấm mặt nạ ra vẫn chỉ là một tấm mặt nạ, vì thế nàng bèn nhìn chằm chằm vào miệng “Cổ Minh” – vị trí duy nhất lộ ra ngoài.

Phương Duệ bị nhìn đến không được tự nhiên, hắn giả vờ ho nhẹ hai cái.

“Không phải ngươi bị bệnh đến ngốc luôn rồi chứ?” Nói xong hắn lại vươn tay lên một lần nữa, Thẩm Ngọc tuy vẫn tránh nhưng lần này Phương Duệ vẫn chạm tay vào trán Thẩm Ngọc.

Nhiệt độ nóng rực truyền tới bàn tay Phương Duệ, hắn lo lắng nói:

“Sao lại sốt cao như này? Ngươi đã gọi đại phu chưa?”

Thẩm Ngọc vẫn không nói lời nào, bởi vì tay Phương Duệ đang đặt lên trán nàng khiến nàng toàn thân cứng ngắc.

Tâm Phương Duệ đều đặt tại nhiệt độ nóng như lửa đốt của Thẩm Ngọc nên không hề chú ý tới Thẩm Ngọc có chút khác thường.

“Không phải miệng vết thương bị nhiễm trùng rồi chứ?” Nói xong Phương Duệ liền vén chăn lên, tiếp tục nói: “Để ta xem một chút.”

Phương Duệ vén chăn lên và lần này Thẩm Ngọc lại không hề tránh né, khi đôi chân ngọc ngà nhỏ nhắn hiện ra trong mắt Phương Duệ thì hắn hơi dừng một chút nhưng cũng không có tâm tư đùa giỡn Thẩm Ngọc như ngày thường.

Chính lúc Phương Duệ kéo ống quần của Thẩm Ngọc lên thì nàng lại đột nhiên hỏi:

“Làm sao ngươi biết chân ta bị thương?”

Phương Duệ hơi ngẩn người, sau đó hắn nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh giường rồi tự nhiên cầm chân Thẩm Ngọc gác lên đùi mình, hắn vừa cởi lớp vải băng bó vừa nói:

“Ám vệ nói cho ta biết chuyện này.”

Thẩm Ngọc ồ lên một tiếng, nàng không rụt chân lại mà chỉ tiếp tục nói:

“Ám vệ của ngươi cũng thật lợi hại. Ngay cả chân ta bị thương rồi đến cả vị trí vết thương cũng đều biết rõ ràng như vậy.” 

Thời điểm nàng bị bẫy thú kẹp vào chân cũng chỉ có bốn người ở đấy, ba người là thích khách còn một người chính là bệ hạ. Toàn bộ thích khách đều bị bệ hạ giết, mà nàng thì chưa từng nói với người khác vị trí bị thương cụ thể trên chân nàng. Ngay cả khi nàng trở về phủ Thái Bảo thì nàng cũng lệnh hạ nhân đem thuốc đến để nàng tự thoa, tự băng bó.

Cho dù Cổ Minh có biết được nàng bị thương thì cũng không thể biết được rõ ràng vị trí vết thương trên chân nàng.

Phương Duệ vừa cởi xong lớp vải băng bó thì nghe thấy lời này của Thẩm Ngọc, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Ngọc với ánh mắt phức tạp:

“A Ngọc…”

Thẩm Ngọc rụt chân trở về và nhìn Phương Duệ, ánh mắt nàng so với Phương Duệ lại càng thêm phức tạp.

Thẩm Ngọc nhìn Phương Duệ không rời mắt, nàng không chút giấu giếm nói:

“Ta đang nghi ngờ thân phận chân thật của ngươi.”

Cả người Phương Duệ cứng đờ, hắn đem chân Thẩm Ngọc đang gác trên đùi mình thả xuống dưới giường rồi rất nghiêm túc nhìn Thẩm Ngọc, sau đó hắn đột nhiên kéo tay Thẩm Ngọc để nàng ngả vào lòng mình.

Thẩm Ngọc dùng sức đẩy Phương Duệ nhưng không có tác dụng, nàng chỉ nghe thấy hắn dùng giọng nói chân thật của chính mình để nói với nàng:

“Bất kể ta là ai thì nàng phải tin tưởng mục đích từ đầu đến cuối của ta chỉ có một! Chỉ vì muốn đến gần nàng nên ta mới không thể khống chế nổi tâm tình xao xuyến vì nàng.”

Bên trong giọng nói của Phương Duệ mang theo sự run rẩy giống như đang sợ hãi cái gì đó.

Thời điểm Thẩm Ngọc nghe được giọng nói này thì cả người đều giống như lọt vào hầm băng.

Toàn thân nàng phát rét từ bên trong ra đến bên ngoài.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện