Tâm Trẫm Thật Là Mệt

Trong lòng có ý


trước sau

Thẩm Ngọc cứng đờ người nhưng Phương Duệ lại càng thêm quá phận, hắn dịu dàng dùng môi mơn trớn dọc theo vành tai Thẩm Ngọc khiến hô hấp của Thẩm Ngọc như muốn dừng lại.

Sau khi phục hồi lại tinh thần thì da mặt nàng trong nháy mắt đỏ bừng,

“Nhả ra…”

Thanh âm vừa thoát ra khỏi miệng lại là giọng nói mềm mại của nữ nhân, ngay đến chính Thẩm Ngọc cũng bị giọng nói của mình làm cho sợ hết hồn.

Mặc dù giọng nói có chút mềm mại nhưng hiệu quả thì vẫn có, Phương Duệ thật sự nhả vành tai Thẩm Ngọc ra, nhưng Phương Duệ nhả ra dĩ nhiên là vì di dời trận địa, hắn lẩm bẩm nói:

“A Ngọc, nàng thật mềm.” Phương Duệ dứt lời liền cắn một ngụm lên cổ của Thẩm Ngọc.

Không gian xung quanh mờ tối, nơi này lại không có ánh sáng chiếu tới nên Thẩm Ngọc không nhìn thấy khuôn mặt Phương Duệ cơ hồ là ý loạn tình mê.

Thẩm Ngọc giật mình định đẩy Phương Duệ ra thì phía trước lều đột nhiên truyền đến tiếng người nói chuyện.

“Ngươi nhìn xem, Âu Dương Hiên kia đắc ý ra mặt. Chậc, chậc… không phải chỉ là phần thưởng đi săn thôi sao? Còn thật sự tưởng mình một bước lên trời.”

Nghe thấy tiếng nói bên ngoài, Thẩm Ngọc khẽ đẩy bả vai Phương Duệ, còn một tay nàng thì nắm chặt thành quyền rồi đưa đến bên miệng mình giống như là muốn khống chế chính mình không được đánh mất lý trí trước Phương Duệ.

Chuyện giữa nàng và Phương Duệ tuyệt đối không thể để cho người thứ ba biết rõ!

Thẩm Ngọc không dám hành động thiếu suy nghĩ nhưng cái người trước mặt này lại càng lúc càng được voi đòi tiên.

Sau khi nhả vành tai nàng ra thì hắn còn dùng lưỡi miêu tả vành tai trắng nõn của nàng.

Nhiệt khí toát ra từ đôi môi hắn khiến vành tai Thẩm Ngọc nóng như bị lửa đốt.

“Nhị công tử đừng tức giận, hắn không phải chỉ là một chánh thất phẩm bình sự thôi sao? Có thể tiếp tục thăng chức được hay không còn chưa biết được, mà chuyện này cũng không quan trọng! Hắn có chức quan trước thì sao chứ, sau này tước vị thế tử không phải sẽ là của nhị công tử hay sao?!” Từ trước đến nay những tên chó săn luôn biết cách nói mấy lời mà chủ tử mình thích nghe.

Phương Duệ cùng Thẩm Ngọc đứng cách hai người kia một cái lều, chỉ cần hơi có động tĩnh một tý là người bên ngoài sẽ hiếu kỳ đi tới, đợi đến khi phát hiện ra bọn họ, hai người kia dù không thể giết người diệt khẩu thì cũng sẽ kêu lên khiến những người khác đến đây.

Thế nhưng dưới tình huống dị thường nguy hiểm như này lại khiến Phương Duệ cực kỳ kích thích, hắn thoả thích liếm mút vành tai tinh tế của Thẩm Ngọc rồi dời đến cái cổ mịn màng trắng nõn, nhưng vì cổ áo của Thẩm Ngọc tương đối cao nên đến đoạn cổ áo là Phương Duệ liền dừng lại động tác.

Thẩm Ngọc cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi, toàn bộ đầu óc nàng giống như là bùn loãng, nàng chỉ nhớ rõ dù thế nào cũng không thể để người khác phát hiện nàng và Phương Duệ ở cùng một chỗ.

Phương Duệ rời khỏi cái cổ trắng nõn nhưng hắn lại tiếp tục dán lên vành tai Thẩm Ngọc, thanh âm hắn khàn khàn hỏi:

“Sợ sao?”

Hô hấp của Thẩm Ngọc dần trở nên nặng nề, nàng làm sao có thể không sợ chứ? Thế mà ngay trong lúc này nàng lại cảm thấy có chút kích thích, Thẩm Ngọc cảm thấy mình ở lâu với Phương Duệ nên đã học được thói xấu của hắn.

Phương Duệ dựng thẳng thắt lưng, hắn cúi đầu cùng chạm mũi với Thẩm Ngọc.

Thẩm Ngọc nhìn không thấy ánh mắt Phương Duệ nhưng nàng lại cảm nhận được hơi thở nóng rực cùng khí thế áp bức của hắn.

Đôi tay đặt bên hông Thẩm Ngọc dù đã cách một lớp y phục vẫn khiến nàng cảm thấy nóng như lửa.

“Nói cho trẫm biết nàng đối với trẫm rốt cuộc là có ý hay là không có ý?!” Giọng nói khàn khàn của Phương Duệ vẫn mang theo men say.

Phương Duệ không phải là người ngàn chén không say, mới nãy hắn vừa uống hết một vò rượu mạnh, loại rượu Hoa Điêu này cho dù là hán tử làm bằng sắt cũng say chứ đừng nói là người không khác gì con ma ốm như Phương Duệ. Vì thế mà sau khi mời xong rượu là Phương Duệ liền rời đi, bình thường khi không say hắn đã không kiềm chế được sự phóng đãng với Thẩm Ngọc, hiện nay có men say trong người mà hắn không làm gì mới lạ.

Bên ngoài lều vẫn còn tiếng người nói chuyện, Thẩm Ngọc mím chặt môi, nàng giả vờ không nghe thấy vấn đề mà Phương Duệ hỏi.

Phương Duệ đợi một lúc lâu vẫn không có được đáp án mà mình mong muốn, nơi này tuy ánh lửa không chiếu đến nhưng Phương Duệ quả thực có thể thấy được ngũ quan xinh xắn của Thẩm Ngọc, đôi mắt nàng giống như được phủ một tầng sương, hàng lông mày thanh tú cùng chiếc mũi xinh xắn với đôi môi hồng phấn hơi mím lại… dáng vẻ này của Thẩm Ngọc ở trong mắt Phương Duệ không khác gì một bông hoa anh túc nguy hiểm nhưng sau khi chạm vào lại khiến người ta không thể buông tay.

Phương Duệ nuốt một ngụm nước bọt, hầu kết khẽ động, ngay cả hô hấp cũng trở nên nặng nề hơn.

“Nàng trả lời trẫm! Nếu không trả lời… trẫm sẽ để cho tất cả mọi người biết giữa hai chúng ta có gian tình, lúc ấy cho dù nàng có trăm cái miệng cũng không giải thích được.”

Thẩm Ngọc vốn còn dè chừng thân phận Hoàng đế của Phương Duệ, nhưng vừa rồi chính Phương Duệ lại làm cho khí thế Hoàng đế của hắn tiêu tán hầu như không còn, hiện tại cho dù hắn có mang thân phận Hoàng đế ra doạ nàng thì nàng cũng không nói!

Phương Duệ khẽ híp mắt, hơi thở dần trở nên nguy hiểm:

“Nàng thật sự không trả lời trẫm?”

Thẩm Ngọc xoay đầu sang chỗ khác, nhất quyết không chịu trả lời.

“Nhị công tử, chúng ta vẫn nên trở về thôi, hiện tại còn phải về chúc mừng.”

“Hừ! Chúc mừng? Cứ để hắn ta được vui vẻ vài ngày đi.”

Nghe thấy hai người bên ngoài nói muốn rời đi nên Thẩm Ngọc lại càng không nói.

Phương Duệ dường như nhìn thấu suy nghĩ của Thẩm Ngọc, hắn nắm chặt lấy thắt lưng nàng, còn một tay để lên hàng rào phía sau và lại nhỏ giọng hỏi:

“Hỏi nàng một lần cuối cùng.”

Thẩm Ngọc dám cá hiện tại Phương Duệ chưa muốn bại lộ quá sớm, nhưng nàng lại quên mất lúc này Phương Duệ đang có rượu trong người.

Ngay sau khi hỏi xong, Phương Duệ khẽ dùng sức… thanh âm “rắc rắc” vang lên khiến Thẩm Ngọc giật mình kinh ngạc.

Hắn … hắn thật sự có can đảm làm vậy!

“Nhị công tử, ngươi có nghe thấy phía sau lều bạt có âm thanh không?” Hai người vốn đang định đi thì sau khi nghe thấy âm thanh liền dừng bước.

Âu Dương nhị công tử: “Hình như ta cũng có nghe thấy, chúng ta đi qua xem thử một chút.”

Thẩm Ngọc cầm lấy tay Phương Duệ, tâm tình nàng lo lắng không yên. Nàng biết Phương Duệ vẫn có biện pháp thoát khỏi tình huống này, nhưng nàng khẽ cắn chặt răng một cái rồi thanh âm nhỏ như muỗi kêu nói:

“Có ý.”

Môi Phương Duệ khẽ vểnh lên cao, hắn ôm lấy thắt lưng Thẩm Ngọc, lúc đang định xoay người nhảy ra khỏi rào chắn thì trùng hợp phía bên ngoài truyền đến thanh âm của Phương Trạm.

“Các ngươi ở đây làm gì?”

Bọn người Âu Dương lập tức dừng bước chân và quay người lại.

“Trạm vương điện hạ.”

Sau khi hành lễ xong thì Âu Dương nhị công tử viện cớ nói: “Thần uống mấy chén nên đi ra ngoài cho tỉnh rượu.”

Phương Trạm không còn bộ dáng say rượu, hắn nghiêm mặt nói:

“Mới uống có mấy chén đã phải ra ngoài giã rượu, tửu lượng như thế có phải là đàn ông hay không? Mau trở về, tiếp tục uống!”

Âu Dương nhị công tử nghe vậy liền cười nói: “Thần lập tức trở lại.”

Do gặp Phương Trạm nên hai người không còn để ý đến âm thanh phát ra phía sau lều, bọn họ nhanh chóng trở lại tiệc rượu.

Ánh mắt Phương Trạm dừng ở chỗ rẽ phía sau lều, khoé môi hắn hơi cong rồi cũng xoay người đi về hướng lửa trại nhưng trong miệng hắn lại lẩm bẩm một câu:

“Ánh trăng đêm nay thật đẹp.”

Phương Duệ nghe được lời này của Phương Trạm liền ngẩng đầu nhìn
ánh trăng vừa mới bị mây đen che khuất, hắn lập tức hiểu được lời này của Phương Trạm là đang trào phúng mình.

Hoàng đệ này của hắn dường như đã thật sự thay đổi.

Bên ngoài cuối cùng cũng không còn động tĩnh, Thẩm Ngọc lúc này mới cảm thấy bản thân mình tựa như vừa được sống lại, nàng lập tức đẩy tay Phương Duệ và tức giận nói:

“Dù sao ngươi cũng nên buông ta ra đi.”

“Được!” Phương Duệ đáp lại một tiếng.

Thẩm Ngọc hít một hơi thật sâu và tự biện minh cho chính mình: “Vừa nãy ta nói ta có ý… ngươi đừng…”

Thẩm Ngọc còn chưa nói xong thì miệng nàng đã bị người nào đó hung hăng ngậm lấy.

Thẩm Ngọc: …

Lúc này Thẩm Ngọc chợt hiểu rõ một đạo lý đó là trên thế giới này có hai loại người không thể tin tưởng, một là loại người táng tận lương tâm và hai chính là người như Phương Duệ…

Mới đầu Thẩm Ngọc còn vỗ vỗ Phương Duệ để hắn buông nàng ra, nhưng trong lòng có ý nên khi bị cuốn vào nụ hôn cuồng nhiệt của Phương Duệ thì nàng cũng chỉ phản kháng cho có lệ mà thôi.

Ngoài trời đêm đen gió lớn nhưng nơi này lại có một cơn sóng nhiệt đang tuôn trào.

Phương Duệ lặng lẽ tiến quân thần tốc, vừa ngang ngược lại vừa không cho Thẩm Ngọc có một chút phản kháng, nhưng một hồi lâu sau Phương Duệ bỗng nhiên mất đi ý thức và cả người trong nháy mắt ngã vào trên người Thẩm Ngọc.

Thẩm Ngọc hoảng hốt kêu: “Phương Duệ?!”

Sau khi Phương Duệ rời khỏi chỗ ngồi thì Dung Thái liên tục chú ý bệ hạ nhà mình, dù sao thân thể hiện tại của bệ hạ không thích hợp uống nhiều rượu, đêm nay bệ hạ uống nhiều thế kia khiến Dung Thái hắn cũng không yên lòng.

Thấy bệ hạ nhà mình kéo Thẩm Ngọc đến một nơi không người thì Dung Thái tự biết mình không thể xuất hiện, cuối cùng hắn bèn trốn ở một góc để canh chừng cho bọn họ.

Vừa nãy đám chủ tớ Âu Dương gia đến đây làm hắn lo lắng hít một ngụm khí lạnh, cũng may Trạm Vương điện hạ xuất hiện đúng lúc nên mới không sao.

Khi người ở bên ngoài rời đi, Dung Thái nghĩ hai người phía sau lều cũng đến lúc phải đi ra, nhưng hắn chờ mòn mỏi vẫn không thấy bóng dáng ai. Dung Thái nghĩ có phải bệ hạ đã xảy ra chuyện, sau khi chần chừ một lúc thì hắn bèn tiến gần về phía lều để thám thính một phen.

Dung Thái mới chỉ đi đến vị trí mà Âu Dương nhị công tử đứng thì hắn đã nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Thẩm Ngọc, lúc này bước chân Dung Thái không chần chờ nữa mà nhanh chóng đi đến phía sau lều.

Đột nhiên xuất hiện bóng người, trời thì tối không thấy rõ mặt nên Thẩm Ngọc đề phòng nói:

“Ai?”

“Thẩm đại nhân, là ta đây. Bệ hạ sao rồi?”

Nghe thấy giọng nói của Dung Thái thì Thẩm Ngọc lập tức buông lỏng đề phòng, nàng vội vã nói:

“Bệ hạ đã bất tỉnh!”

Dung Thái đi đến phía trước đỡ lấy Phương Duệ rồi bình tĩnh nói: “Thẩm đại nhân đừng để lộ chuyện này ra ngoài, cứ coi như tửu lượng của bệ hạ không chịu được nên mới say. Ta nghĩ nguyên nhân trong đó chắc Thẩm đại nhân cũng hiểu rõ.”

“Ta hiểu rõ, ngài hãy mau đưa bệ hạ trở về rồi xem một chút chuyện gì đã xảy ra!”

Hai người cố ý đi tránh khỏi nơi náo nhiệt, mặc dù vẫn đụng phải lính tuần tra nhưng bọn họ giả vờ như đang đỡ bệ hạ say rượu trở về trướng để lừa dối mọi người.

Sau khi Phương Duệ được đưa trở lại trong doanh trướng, đáy lòng Thẩm Ngọc dù lo lắng nhưng mặt lại không đổi sắc phân phó cho thị vệ canh giữ bên ngoài:

“Bệ hạ uống rượu say, ngươi mau đi chuẩn bị canh giải rượu cho bệ hạ.”

Phân phó cho thị vệ xong, Thẩm Ngọc tiến vào trong doanh trướng, nàng đi đến sau tấm bình phong nhìn Dung Thái đỡ Phương Duệ đến trên giường.

Dung Thái nâng tay Phương Duệ lên để bắt mạch, hồi lâu sau đó chỉ thấy lông mày Dung Thái nhíu càng lúc càng chặt.

Ánh mắt Thẩm Ngọc rơi trên khuôn mặt có chút đau đớn của Phương Duệ, nàng muốn gọi hắn dậy rồi hung hăng quở mắng một trận, rõ ràng đau đến mức này mà vừa nãy còn cố gắng gượng… giờ hắn thành cái bộ dáng này, nàng thật không biết phải nói thế nào.

“Đề đốc, bệ hạ thế nào rồi?”

Từ khi Dung Thái được thăng lên chức Đề đốc Đông xưởng thì những người khác đều gọi hắn là Đề đốc.

Dung Thái buông lỏng tay, hắn thở dài một hơi rồi quay đầu nhìn về phía Thẩm Ngọc, giọng nói khẳng định:

“Xem ra bệ hạ cũng đã đem chuyện trúng độc nói cho Thẩm đại nhân.”

Thẩm Ngọc gật đầu một cái rồi hỏi lại một lần nữa:

“Lần này bệ hạ có nghiêm trọng không?”

“Bệ hạ bị nhiễm khí lạnh từ đầm nước, hơn nữa còn uống quá nhiều rượu nên độc nhất thời phát tác. Hiện tại không có gì đáng ngại nhưng mấy tháng sau nếu không tìm được thuốc dẫn thì sẽ rất khó nói.”

Giọng nói của Dung Thái cực kỳ trầm trọng, Thẩm Ngọc càng nghe càng căng thẳng lo lắng.

Lặng yên một hồi lâu thì Thẩm Ngọc mới hỏi: “Phải dùng cái gì để làm thuốc dẫn?”

“Tuyết Thiềm Thừ trên núi Thiên Sơn.”

“Là Tuyết Thiềm Thừ có thể giải bách độc sao?” Loại độc này rốt cuộc lợi hại đến mức nào mà phải dùng đến Tuyết Thiềm Thừ?

“Trên giang hồ có truyền thuyết Tuyết Thiềm Thừ có thể giải được bách độc, thật sự nó không có thần kỳ như thế… chẳng qua nó thật sự giải độc có hiệu quả. Chỉ tiếc rằng ta đã tìm hơn hai tháng nhưng vẫn không có chút tin tức về Tuyết Thiềm Thừ.”

Thẩm Ngọc trầm tư hồi lâu rồi ngay sau đó nói: “Ngày xưa ta cũng quen một vài người trong giang hồ, bọn họ có lẽ biết tung tích của Tuyết Thiềm Thừ. Sáng sớm ngày mai ta sẽ đi hỏi mấy người này một chút, làm phiền Đề đốc chăm sóc cho bệ hạ.”

“Thẩm đại nhân, ta nghĩ bệ hạ sẽ không đồng ý chuyện này đâu.”

Thẩm Ngọc nhìn người trên giường đang nhắm nghiền hai mắt.

“Thế nên ta mới muốn tiền trảm hậu tấu.”

Thẩm Ngọc hạ quyết định trong lòng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện