Tâm Trẫm Thật Là Mệt

Gặp lại Mai Tuyền Cơ


trước sau

Vừa qua canh ba, Thẩm Ngọc đã bị tiếng đàn làm cho thức giấc, tiếng đàn như dòng suối nhỏ đập trên tảng đá, nó không mãnh liệt mà còn giúp trấn an lòng người, lúc mới đầu nghe thấy Thẩm Ngọc còn tưởng mình vẫn đang trong mơ.

Sau khi bị đánh thức bởi tiếng đàn, Thẩm Ngọc liền từ trên giường ngồi dậy, nàng nhíu chặt mày, khuôn mặt khẽ cau có.

Nhìn dáng vẻ này của nàng có thể thấy tâm tình nàng cực kỳ không tốt.

Người có lá gan đánh đàn ở Thiên Cơ Lâu vào nửa đêm canh ba mà không bị ai ngăn cản thì ngoại trừ Lâu chủ Mai Tuyền Cơ cũng không có một ai khác.

Thẩm Ngọc đợi ở Thiên Cơ Lâu đã ba ngày, cộng thêm chín ngày gấp rút di chuyển thì hiện tại đã qua mười hai ngày.

Lễ hội săn bắn mùa thu cũng đã kết thúc, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Phương Duệ sẽ không theo đội ngũ trở về kinh thành mà đại khái đã chạy đến Mạc Châu.

Thẩm Ngọc xỏ giày, nàng lấy y phục mặc chỉnh tề nhưng tiếng đàn vẫn chưa dừng lại.

Tiếng đàn tựa như muốn gọi người đến, hiện tại người còn chưa đến thì tiếng đàn làm sao có thể dừng.

Lúc này người trong Thiên Cơ Lâu nên ngủ cũng đã ngủ, còn cho dù không có ngủ thì cũng đang yên lặng đứng nơi bí mật để quan sát.

Thẩm Ngọc đi ra trước sân, nàng men theo phương hướng phát ra tiếng đàn, một đường này ngược lại cực kỳ thuận lợi.

Trước đây, khi lần đầu tiên đến Thiên Cơ Lâu làm khách, nửa đêm nàng không ngủ được nên đi ra ngoài tản bộ, vậy mà mới ra đến sân thì đã có người đột nhiên xuất hiện trước mắt nàng nói đêm đã khuya, Thiên Cơ Lâu cơ quan phức tạp rồi mời nàng về phòng.

Nhưng hiện tại nàng đã đi khá xa chỗ ngủ nhưng không có một ai xuất hiện ngăn cản nàng.

Thẩm Ngọc đi đến trước mái vòm rồi nhìn vào sân trong hoa viên thì chỉ thấy màu trắng thuần của ánh trăng đang bao phủ lấy gốc cây cổ thụ, mà dưới tàng cây cổ thụ là một nam nhân với y phục trắng như tuyết đang ngồi bên cạnh bàn đá, nam nhân ở dưới ánh trăng càng thêm tuấn dật xuất trần tựa như tiên tử.

Nam nhân biết rõ Thẩm Ngọc đã tới, hắn khẽ nâng đôi mắt rồi nhếch môi cười với Thẩm Ngọc. Sau đó hắn nâng tay lên, tiếng đàn dễ nghe liền đột nhiên im bặt.

Ánh mắt Thẩm Ngọc rơi trên người gảy đàn, cách nam tử không xa là một mỹ nữ dung mạo tươi đẹp đã ngừng tấu đàn, chống lại ánh mắt của Thẩm Ngọc thì nàng ta chỉ hơi gật đầu một cái.

Thẩm Ngọc thu hồi ánh mắt rồi nhìn về phía nam nhân dưới tàng cây, miệng nàng mang theo nụ cười vui vẻ rồi vừa tiến vào trong sân vừa nói:

“Ta còn tưởng là Mai lâu chủ gảy đàn… thì ra là do người khác. Mai lâu chủ không sợ sẽ quấy rầy đến giấc ngủ ngon của người khác sao?”

Mai Tuyền Cơ mở quạt rồi cong môi cười nói:

“Không có cổ cầm đem lại cảm giác thần bí, với lại xuất hiện đơn giản như thế không phải là tác phong của ta.”

Thẩm Ngọc: “….” Thích màu mè như thế cũng chỉ có một người như Mai Tuyền Cơ.

Ánh mắt Mai Tuyền Cơ rơi trên quạt giấy — một chiếc quạt giấy với khung quạt làm bằng gỗ đàn hương.

Người trên giang hồ đều biết rõ Mai Tuyền Cơ không có vũ khí nào khác ngoài cây quạt giấy, mỗi chiêu thức hắn tung ra đều xuất thần nhập hoá.

Thẩm Ngọc trêu chọc cười: “Bất luận là xuân hạ thu đông, Mai lâu chủ quả thật không rời khỏi tay chiếc quạt.”

Mắt Mai Tuyền Cơ vẫn nhìn cây quạt của chính mình, hắn nói với Thẩm Ngọc:

“Nếu Tiểu Ngọc huynh đệ ngươi muốn thì ta liền đem cây quạt này cho ngươi làm tín vật đính ước có được không? Dù sao cây quạt này đã bên cạnh ta hai mươi năm nên thấy quạt như thấy người.”

Thẩm Ngọc chỉ cho là Mai Tuyền Cơ nói đùa, nàng tung áo choàng lên rồi ngồi xuống đối diện Mai Tuyền Cơ.

Thẩm Ngọc đang muốn nói chuyện thì Mai Tuyền Cơ lại đột nhiên đóng quạt giấy lại, hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua nữ tử sau lưng, nữ tử kia tựa như là hiểu rõ ý tứ của Mai Tuyền Cơ, nàng ôm lấy tố cầm đi về hướng Mai Tuyền Cơ cùng Thẩm Ngọc rồi khẽ cong thắt lưng cung kính chào, sau đó lập tức lui xuống.

Trong sân chỉ còn lại hai người Thẩm Ngọc và Mai Tuyền Cơ, đôi mắt Thẩm Ngọc lộ ra vẻ suy tư rồi mới nói:

“Mai lâu chủ, chắc hẳn ngươi đã biết mục đích ta đến đây.”

Mai Tuyền Cơ nhìn Thẩm Ngọc, hắn bỏ qua lời nói của Thẩm Ngọc, vẻ mặt có chút ai oán:

“Mới hai năm không gặp sao đã xưng hô thế kia?”

Khoé miệng Thẩm Ngọc khẽ động: “Mai lâu chủ nếu đã trở thành Lâu chủ Thiên Cơ Lâu thì ta đương nhiên phải xưng hô là Mai lâu chủ, nếu chỉ gọi là Lâu chủ xem ra có chút không thích hợp.”

Mai Tuyền Cơ nhíu mày hoài nghi nói: “Không phải trước kia Tiểu Ngọc huynh đệ toàn gọi ta là Tuyền Cơ đại ca sao?”

Thẩm Ngọc: “…” Khó trách trước kia Phương Duệ cùng Mai Tuyền Cơ chỉ cần thấy mặt nhau là đã xung khắc như nước với lửa, hiện tại ngẫm nghĩ một người so với một người da mặt còn muốn dày hơn thì có thể hợp nhau mới kỳ quái.

“Lần này ta đến không phải để ôn chuyện.” Lời nói này của Thẩm Ngọc rất thẳng thắn, nàng cũng không sợ sẽ khiến Mai Tuyền Cơ mất hứng.

Mai Tuyền Cơ thu hồi vẻ mặt u oán, hắn lại mở quạt giấy trong tay rồi khẽ đung đưa, sau đó lạnh nhạt nói:

“Thật sự không sợ ta nghe xong lời này sẽ mất hứng sao? Nhưng mà ta quả thực biết rõ mục đích ngươi đến đây.”

Hai mắt Thẩm Ngọc lộ ra chút mong đợi khi nghe được mấy lời này, Mai Tuyền Cơ đúng lúc liếc qua Thẩm Ngọc, mặt hắn vốn đã lạnh nhạt nhưng nhìn thấy hình ảnh ngược của ánh trăng pha lẫn với hào quang trong đôi mắt Thẩm Ngọc là lỗ tai hắn nhanh chóng ửng hồng.

Hắn đung đưa quạt giấy trong tay, biên độ động tác cũng nhanh hơn bình thường. Rõ ràng đã là cuối thu, buổi tối đều phải đắp chăn bông nhưng Mai Tuyền Cơ lắc lắc quạt giống như tiết trời lúc này cực kỳ nóng bức.

Mai Tuyền Cơ hắng giọng một cái:

“Coi như ta biết rõ mục đích Tiểu Ngọc huynh đệ đến đây nhưng ta cũng không thể nói cho ngươi biết tung tích của Tuyết Thiềm Thừ.”

“Bởi vì người muốn Tuyết Thiềm Thừ là đương kim hoàng thượng nên ngươi mới không nói cho ta?” Nếu Mai Tuyền Cơ đã biết nàng tới đây hỏi tung tích Tuyết Thiềm Thừ thì khẳng định hắn cũng biết rõ chuyện của Phương Duệ, tin tức của Thiên Cơ Lâu trước giờ không những linh thông còn chuẩn xác.

Mai Tuyền Cơ lắc quạt giấy rồi nhướn mày nói:

“Đồ chơi mà chết… không phải là tốt hơn sao?”

“…Mai lâu chủ, đó là Hoàng thượng, không phải đồ chơi!” Vừa nhắc đến Phương Duệ là Mai Tuyền Cơ bắt đầu không lựa lời để nói, hắn như này giống hệt như mấy năm trước.

“À… Đồ chơi là Hoàng thượng sao? Nhưng ta cũng không nói đồ chơi không phải là Hoàng thượng, hơn nữa hắn chết cũng tốt, đỡ phải lãng phí lương thực.” Vẻ mặt Mai Tuyền Cơ lúc này không còn chút khí chất tiên tử.

Mai Tuyền Cơ là người thích phô trương màu mè, lần đầu tiên bọn họ gặp hắn thì bầu trời đầy cánh hoa đào tung bay, kết quả khi Phương Duệ nhìn thấy màn đó liền trực tiếp phán một câu:

“Người không ra người, yêu không ra yêu. Tưởng bản thân mình là tiểu mỹ nhân tuyệt sắc sao? Nhìn giống hệt một tên nhân yêu(*).”

(*)Nhân yêu: Trong truyện ý chỉ những người bên ngoài là giới tính nam nhưng bản chất bên trong lại là nữ.

Hai người một câu không hợp liền đánh nhau hơn nửa canh giờ, mà Mai Tuyền Cơ sau khi tỏ ra màu mè phô trương thì từ trước đến giờ hắn chỉ tỏ ra thần thần bí bí không quá mười lăm phút đồng hồ là lại bắt đầu bộc lộ bản tính.

Lời nói trên của Mai Tuyền Cơ cho thấy hắn bắt đầu lộ ra bản tính, Thẩm Ngọc bèn thu lại ý cười trên mặt:

“Mai lâu chủ, ngươi là bằng hữu của ta, hắn tuy là Hoàng thượng nhưng cũng là bằng hữu của ta nên người đừng nói mấy câu chết ở đây được không?”

Mai Tuyền Cơ nhìn sắc mặt Thẩm Ngọc không được tốt lắm, hắn biết rõ Thẩm Ngọc cùng Phương Duệ quan hệ cũng sâu nhưng không biết là sâu đến đâu, cuối cùng hắn bĩu môi nói:

“Được được được, không nói thì không nói. Nhưng ta nói trước không phải vì hắn là người muốn Tuyết Thiềm Thừ mà ta mới không cho, chỉ là ngươi cũng biết rõ Thiên Cơ Lâu có nhiều quy củ, nếu đã muốn biết thông tin thì phải trả một cái giá tương xứng.”

Nói trắng ra thì Mai Tuyền Cơ biết rõ nhu cầu cấp bách tìm Tuyết Thiềm Thừ cho nên khi người của Phương Duệ đến tận cửa thì hắn vẫn ngậm chặt miệng không nói.

Thẩm Ngọc cũng nhìn ra Mai Tuyền Cơ đang viện cớ, nhưng bây giờ cách nhanh thất tìm Tuyết Thiềm Thừ chính là phải hỏi Mai Tuyền Cơ, nếu không cứ mù mịt đi tìm trong giang hồ thì làm sao tìm được, chẳng lẽ cứ mỗi đám tà phái đi qua là lại hỏi có ai dùng Tuyết Thiềm Thừ để luyện công không? Sau đó lại hỏi có thể cho bọn họ mượn Tuyết Thiềm Thừ một chút sao?

Hơn nữa người phái tà giáo làm sao có khả năng dễ nói chuyện nên
có thể mượn cũng không phải là người của tà giáo.

“Giá tương xứng… Bọn họ cũng lấy không ít thứ ra trao đổi với Mai lâu chủ rồi đi?!! Chẳng qua Mai lâu chủ ngươi chướng mắt bọn họ!” Dung Thái tất nhiên cũng đã phái người đến Thiên Cơ Lâu nhưng mà lại bị đuổi đi.

Mai Tuyền Cơ nhếch môi cười với Thẩm Ngọc, cười đến gió xuân ấm áp.

“Trong giang hồ không thiếu những hiệp khách muốn biết rõ thân phận thật sự của mình, họ cầm đến bí kíp võ công để trao đổi thân phận; cũng không ít người muốn biết kẻ thù của mình là ai, họ mang đến tuyệt thế bảo đao để trao đổi người; lại càng không cần phải nói trên đời này có không ít những kẻ ngốc… mà ta thì cái gì cũng không thiếu, cái ta thiếu chỉ là thứ khiến ta có lòng hiếu kỳ mà thôi. Nếu có thể dẫn đến lòng hiếu kỳ của ta thì đừng nói là nơi nào có kho báu, cho dù muốn biết mật đạo trong hoàng cung ở đâu thì ta cũng có thể nói cho hắn biết.”

Con người ta khi đứng ở một độ cao nhất định thì thường thích làm việc theo tâm tình và Mai Tuyền Cơ là một trong số đó, hơn nữa hắn còn sống vô cùng tiêu dao tự tại.

Thẩm Ngọc cụp mắt xuống và suy tư xem nên giao dịch cái gì với Mai Tuyền Cơ.

Mai Tuyền Cơ lại một lần nữa liếc trộm Thẩm Ngọc, hắn cảm thấy dáng vẻ cúi đầu suy nghĩ của Thẩm Ngọc vẫn giống hệt như trước đây, dáng vẻ ấy khiến người ta không thể rời mắt.

Hắn vốn cho rằng hai năm qua đi, bản thân sẽ không còn tâm tư khác thường đối với Thẩm Ngọc nhưng khi được tin Thẩm Ngọc đến Mạc Châu thì đáy lòng hắn tưởng rằng đã chết từ lâu lại bỗng nhiên sống lại vui vẻ.

Mi mắt Thẩm Ngọc khẽ động, Mai Tuyền Cơ vội vàng thu hồi ánh mắt như có tật giật mình, sau đó hắn bày ra bộ mặt bí hiểm:

“Chuyện thu hút sự hiếu kỳ của ta phải nói là cực kỳ cực kỳ ít.”

Thẩm Ngọc cười cười, bình tĩnh nói: “Không phải Thiên Cơ Lâu của ngươi còn có một quy củ hay sao? Đó là lấy tin tức đổi tin tức.”

Tin tức của Thiên Cơ Lâu linh thông như thế, nơi nào cũng có tai mắt cùng nhiều phân các rải khắp thiên hạ, vậy mà Thẩm Ngọc lại đưa ra ý kiến lấy tin tức đổi tin tức.

Mai Tuyền Cơ nhướn cao mày, hắn thả quạt giấy xuống bàn đá rồi đứng lên, hai tay hắn chống mặt bàn và cúi người về phía Thẩm Ngọc.

Khoảng cách hai người bất quá chỉ hơn một gang tay nhưng đôi mắt Thẩm Ngọc lại không hề bối rối, Mai Tuyền Cơ chậm rãi nói:

“Tiểu Ngọc huynh đệ, ngươi có biết ta đối với thứ khác không có hứng thú nhưng đối với ngươi thì ta lại rất có hứng thú hay không? Nếu thứ đồ chơi kia có thể cho ngươi làm quan vậy ta dù là Lâu chủ cũng không thể so với quan sai, ngay cả quan sai khi gặp ngươi cũng còn phải nhìn sắc mặt đại thần như ngươi.”

“Thế nhưng chỉ cần ngươi trở thành người của Thiên Cơ Lâu thì chuyện cơ mật ngươi muốn biết… ta cũng đều nói rõ chi tiết cho ngươi.”

Nụ cười của Thẩm Ngọc dần biết mất, tuy Mai Tuyền Cơ nói “Chỉ cần ngươi trở thành người của Thiên Cơ Lâu…” nhưng kỳ thực nàng biết hắn càng muốn nói là “Chỉ cần ngươi trở thành người của ta”,.

Sau khi quen biết Mai Tuyền Cơ không lâu, hắn cũng đã nói rõ nếu nàng là nữ tử thì hắn sẽ đem một nửa Thiên Cơ Lâu làm sính lễ cho nàng và tất nhiên nàng tin lời hắn nói là thật.

Nếu Thiên Cơ Lâu có tâm đi thăm dò thân thế của nàng thì muốn biết chân tướng cũng không phải là việc khó, cho nên Thẩm Ngọc vẫn luôn trốn tránh Lâu chủ Thiên Cơ Lâu này, nàng chỉ sợ có một ngày hắn biết rõ thân phận nữ nhi của nàng thì hắn sẽ thật sự đem một nửa Thiên Cơ Lâu đến phủ Thái Bảo để cầu hôn.

Thẩm Ngọc đến giờ mới cảm nhận được mình đã đạt đến trình độ khiến cả nam lẫn nữ đều muốn xơi!

Dưới ánh mắt của Mai Tuyền Cơ, Thẩm Ngọc khẽ lắc đầu rồi thẳng thắn nói:

“Thiên Cơ Lâu không thích hợp với ta, ta sẽ dùng thứ khác để trao đổi tin tức của Tuyết Thiềm Thừ nhưng ngươi hãy để ta suy nghĩ trong hai ngày.”

Thẩm Ngọc từ chối đã nằm trong dự liệu của Mai Tuyền Cơ, hắn đứng thẳng người rồi đưa lưng về phía Thẩm Ngọc, sau đó hắn nhìn về phía ao sen đang được phủ một lớp sương lạnh băng và ung dung nói:

“Đêm khuya rồi, trở về ngủ đi. Ngươi muốn ở bao lâu đều được, Thiên Cơ Lâu luôn chào đón ngươi.”

Mai Tuyền Cơ nói đêm khuya để cho Thẩm Ngọc trở về ngủ, vậy mà hắn cũng không nghĩ lại là ai nửa đêm canh ba sai người gảy đàn để đánh thức người đang ngủ say, bị hắn làm ầm ĩ một trận như thế thì ai còn có thể ngủ được.

Kỳ thật Mai Tuyền Cơ cũng vừa trở lại Thiên Cơ Lâu, hắn hỏi thủ hạ Thẩm Ngọc mấy ngày ở Thiên Cơ Lâu làm cái gì thì thủ hạ trả lời cũng chỉ ăn với ngủ, ngủ dậy thì chờ Lâu chủ trở về.

Nghe xong những việc Thẩm Ngọc làm thường ngày thì hắn mới yên lòng cho người gảy đàn để gọi Thẩm Ngọc đến.

Hai năm không gặp… hắn thật sự nhớ Thẩm Ngọc.

Thẩm Ngọc cáo lui rồi một mình trở lại sân nhỏ trong viện của mình.

Trở về phòng ngủ, nàng cởi áo choàng rồi nằm xuống giường. Hiện tại mới qua nửa canh ba nhưng đầu óc nàng vẫn thanh tỉnh, trong đầu nàng nghĩ làm thế nào mới có thể khiến Mai Tuyền Cơ hứng thú để đổi tin tức của Tuyết Thiềm Thừ, nhưng dường như…ngoài việc thân phận nữ nhi của nàng thì không có chuyện gì khiến Mai Tuyền Cơ hứng thú.

Thẩm Ngọc vắt tay lên trán, nếu hiện tại đã không thể nghĩ thì càng nghĩ nhiều lại càng loạn, tốt nhất nàng đi ngủ một giấc cho ngon để đầu óc được tỉnh táo.

Nằm mãi không ngủ được, Thẩm Ngọc liền bắt đầu đếm mèo, một con mèo, hai con mèo… đến lúc đếm đến chín mươi chín thì trong đầu nàng đều là hình ảnh Phương Duệ, dù sao mỗi lần Phương Duệ đến phòng nàng vào ban đêm đều mang theo cục bột nhỏ để yểm trợ.

Thẩm Ngọc ngồi dậy khỏi giường, nàng chậm rãi thở dài một hơi và nhớ đến Phương Duệ.

Lúc chưa rời xa nhau thì nàng chỉ cảm thấy sao hắn có thể phiền như vậy, nhưng mới tách ra gần nửa tháng Thẩm Ngọc đã thấy nhớ Phương Duệ, đồng thời cũng nhớ đến độc đang phát tác trên người hắn… nàng không phát hiện ra tâm tư nàng càng lúc càng giống một cô nương gia.

Thẩm Ngọc trở về phòng cũng chỉ khoảng hai khắc đồng hồ nhưng ngoài sân nhỏ lại truyền đến tiếng đàn, tuy nhiên tiếng đàn lần này… cực khó nghe!

Thẩm Ngọc bịt hai lỗ tai của mình lại, nàng dám khẳng định tiếng đàn này là của Mai Tuyền Cơ. Lúc trước bị tiếng đàn đánh thức, nàng còn đang suy nghĩ tiếng đàn của Mai Tuyền Cơ sao có thể nhẹ nhàng động lòng người đến vậy, chứ nàng không nghĩ tới hắn cho người khác đến gảy đàn.

Tiếng đàn khó nghe duy trì liên tục nửa canh giờ, lúc thì chợt cao chợt thấp, lúc lại trầm bổng không theo quy luật khiến trong lòng Thẩm Ngọc không ngừng gào thét — đến khi nào tiếng đàn mới kết thúc!

Đợi đến khi tiếng đàn ngừng lại thì Thẩm Ngọc giống như được giải thoát, lúc này nàng chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.

Thẩm Ngọc có thể ngủ một giấc nhưng đám người trong Thiên Cơ Lâu đang ngủ say bị tiếng đàn khó nghe hành hạ thì lại không thể ngủ được tiếp.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện