Trong nước vừa mới hết trận tuyết đầu tiên.
Cửa bắc khu biệt thự gần trường cấp ba Lâm Châu, có một bảo vệ người Câu Lũ đứng đó. Năm mươi mấy tuổi, hốc mắt trũng. Trên tay ông cầm một cây gậy điện, đang trực ban, vừa định hút điếu thuốc nâng cao tinh thần, đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa có một người đi tới, kinh ngạc nói: “Diệu Dương? Mi trở về rồi à?”
Cố Diệu Dương vừa xuống máy bay, thoạt nhìn phong trần mệt mỏi, gật đầu với bảo vệ, không lên tiếng.
Bảo vệ này hơi quen mặt, giữa lông mày có phần giông giống Thiệu Chinh, quả nhiên, câu tiếp theo liền mở miệng hỏi: “Thiệu Chinh không về cùng à?”
Cố Diệu Dương nói: “Không, nó có công việc?”
“Ầy.” Bảo vệ híp mắt cười: “Bận là được bận là được, cả nhà chú may mà có Tiểu Linh, không thì chú cũng không có bản lĩnh làm gác cổng tiểu khu tốt như vậy.” Ông cũng họ Thiệu, tên là Thiệu Vệ Đông, là ba của Thiệu Chinh. Mỗi lần Cố Diệu Dương tới đây đều đi từ chỗ của ông vào, lần này cũng không ngoại lệ.
Thiệu Vệ Đông mở cửa nói: “Lần trước bà Hồ làm ít dưa chua cho chú, chú để hết ở phòng trực ban, lát nữa mi đi ra lấy ít cho mi.”
Cố Diệu Dương đáp một tiếng, cầm quà sinh nhật đến nhà Lâm Duật Ngôn. Đã mười mấy tiếng hắn không liên lạc được cho Lâm Duật Ngôn, tối hôm qua điện thoại vẫn có thể gọi được, máy bay hạ cánh đối phương đã trực tiếp tắt máy.
Mặt Cố Diệu Dương không có biểu cảm mím khóe miệng, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc lên xuống nào, có lẽ hắn không nghĩ gì cả, cũng có thể là không dám nghĩ gì cả.
Cửa chính nhà Lâm Duật Ngôn đóng chặt, bình thường ném hòn đá là có thể gọi người ra, nhưng Cố Diệu Dương không muốn lãng phí thời gian đó, giơ tay lên nhấn chuông cửa.
Mấy phút sau, có người đi ra, không phải Lâm Duật Ngôn, cũng không phải bảo mẫu, mà là một người đàn ông trung niên cao lớn, Lâm Trí Viễn.
Cố Diệu Dương biết ông ta, trước kia từng xem tư liệu của Lâm Duật Ngôn, đã thấy ảnh chụp của ba cậu.
Ông ta biết rồi.
Cố Diệu Dương đối đầu với ánh mắt của ông ta, xác nhận ông ta cũng không xa lạ gì với mình
“Lâm Duật Ngôn đâu.”
“Nó không muốn gặp cậu.” Lâm Trí Viễn đi đến trước mặt hắn, cao ngang bằng hắn, lạnh lùng nói: “Sau này cậu cũng không cần đến nữa.”
Cố Diệu Dương không để ý tới, hỏi: “Cậu ấy xảy ra chuyện gì?”
“Cái gì?”
Cố Diệu Dương nói: “Cậu ấy liên tục không nhận điện thoại của tôi, tôi muốn xác nhận xem, có phải cậu ấy xảy ra chuyện gì không.”
Lâm Trí Viễn nói: “Nó rất tốt.”
Hầu kết Cố Diệu Dương nhấp nhô, nắm chặt quà trong tay, thản nhiên hỏi: “Vậy cậu ấy ở đâu.”
“Nó không ở đây, sau này cũng sẽ sống ở đây.” Lâm Trí Viễn đẩy kính trên sống mũi: “Chuyện của các cậu tôi đã biết rồi, tin rằng không cần tôi tự giới thiệu, cậu cũng phải biết tôi là ai!”
Cố Diệu Dương im lặng, vẫn nhìn chằm chằm vào ba Lâm. Hắn không luống cuống chút nào, dù là đứng trước mặt một thương nhân lăn lộn trên thương trường, khí tràng cường đại khôn khéo, cũng không có bất kỳ nao núng gì.
Ngược lại là Lâm Trí Viễn nhíu mày: “Tôi không biết cậu dùng trò quỷ gì, lừa gạt tình
cảm của con tôi, Nhưng từ nay về sau, các cậu đã không có bất kỳ quan hệ gì.”
Cố Diệu Dương nói: “Đây là chuyện giữa tôi và cậu ấy, tôi muốn nghe chính miệng cậu ấy nói.”
Lâm Trí Viễn cười mỉa: “Nó sẽ không gặp cậu, cũng không dám gặp lại cậu.”
Cố Diệu Dương nói: “Ông có ý gì?”
“Nếu cậu ở bên cạnh nó, nên hiểu về nó, trước giờ nó chưa từng dám chống lại ý của tôi. Đương nhiên, lần này cũng như vậy.” Trông Lâm Trí Viễn còn có phần phiền não, “Cho tới nay, tôi cũng muốn biết nó có thể vì chuyện mình thích mà chống lại mang tính chất tượng trưng hay không. Nhưng rất tiếc, không có.”
“Cậu cũng không phải là người nó muốn đấu tranh, đừng lãng phí thời gian nữa.” Lâm Trí Viễn nói xong cũng đi, trên tay còn kéo một cái vali, tiện tay khóa cửa lại.
Nhà đã trống không, Lâm Duật Ngôn thật sự dọn đi rồi.
Thật ra kết quả này, Cố Diệu Dương đã đoán trước được, chỉ là không ngờ tới nhanh đến vậy. Có vẻ như hắn vô cùng bình tĩnh, trong lòng không có chút gợn sóng nào.
Quay người đi tới cổng, đi ngang qua một cái thùng rác, hộp quà nắm chặt trong tay đã đổi hình dạng lâu rồi, muốn ném nó vào, nhắm mắt, lại bỏ vào trong túi.
Thiệu Vệ Đông đã chuẩn bị dưa chua trước, nói với hắn phố Văn Xương cuối cùng cũng được treo biển báo đường phố, sau này cũng là nơi có mặt rồi. Hồ Đông Đông thi cuối kỳ được một trăm điểm, người của cả con phố đều vui theo, nói rằng là đứa có tiền đồ, sau này nhất định làm việc lớn, không đi theo con đường cũ của cha mẹ nó. Còn có bảo mẫu mi tìm cho chú Chu trước khi đi, đặc biệt giỏi giang, có thể cõng lão Chu ra ngoài phơi nắng. Đúng rồi đúng rồi, Phương Kiệt, hàng xóm của mi, thằng cu đó vậy mà làm cảnh sát gì ấy, cũng thời buổi nào rồi, còn nằm vùng trên phố chúng ta chứ, nhưng hồi trước hình như bị phê bình giáo dục, không biết đã làm chuyện phiền lòng gì.
Cố Diệu Dương lắng nghe, đốt một điếu thuốc, điện thoại cũng vang lên. Là chị Linh gọi điện tới, không thể tin nổi nói: “Điên rồi, lão già Cố Hồng kia thật sự chết trong tù, thế mà là nhồi máu cơ tim, thật sự là quá hời cho lão.” Lại lập tức nở nụ cười, vui vẻ nói: “Diệu Dương, cậu hoàn toàn không có liên quan gì với quá khứ rồi.”
Cố Diệu Dương chỉ thản nhiên đáp lại, cầm đồ Thiệu Vệ Đông cho hắn, lại nhìn nhà Lâm Duật Ngôn một cái, đi thẳng đến Nazca.