Mấy năm nay chị Linh khá tuân thủ luật pháp, võ đài giấu ở dưới tầng dưới cùng của quán bar từ lâu đã đổi thành rạp chiếu phim dưới mặt đất. Mua bán trước đó ở trong nước là lệnh cấm chỉ rõ ràng, bây giờ cô cũng hơn bốn mươi rồi, muốn trải qua những tháng ngày thoải mái, chừa chút chỗ trống cho nửa đời sau.
“Năm đó ba cậu nghĩ quẩn, thật ra nên thu tay lại từ lâu, tẩy trắng rồi vẫn có thể buôn bán đứng đắn, cũng không đến mức chết sớm như thế.” Trong phòng làm việc trên tầng cao nhất của tòa nhà Tân Khoa, chị Linh vẫn mặc váy dài hai dây màu đỏ, trên vai vắt âu phục màu đen gọn gàng, năm tháng không tăng thêm một vết tích dư thừa trên gương mặt cô, thoạt nhìn vẫn ngoài ba mươi. Nếu như buộc tóc đuôi ngựa, vẫn có thể lấy giả đánh tráo, giả mạo cô nàng hai mươi tuổi.
Cố Diệu Dương dựa trước bàn làm việc một tay ôm ngực, tay phải cầm một tờ báo kinh doanh mới nhất.
Thật ra hôm qua tin tức đã được đưa ra rồi, “Xí nghiệp Lâm thị kinh doanh không tốt, đứng trước nguy cơ phá sản” tung bay một ngày trên trang tài chính và kinh tế.
Tiêu đề này viết hơi lớn, sản nghiệp khách sạn của Lâm gia những năm này đúng là kinh doanh không tốt, trong lúc đó có vài lần đưa ra tin tức quan trọng về phương diện an toàn vệ sinh, tuy rằng ảnh hưởng không nhỏ, nhưng còn lâu mới đến tình trạng phá sản, dù sao lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, tài sản ròng như Lâm Trí Viễn, đóng mấy nhà hàng mắt xích vẫn có thể chống đỡ một khoảng thời gian, nhưng về sau thì dễ nói, gắng gượng kéo đến cuối cùng có lẽ vẫn là một kết quả.
Chị Linh cũng nhìn thấy tin tức này, tò mò hỏi: “Người cha nghiêm khắc kia của cục cưng nhà cậu, mấy năm nay thật sự chưa từng tìm cậu ấy à?”
Cố Diệu Dương để báo sang bên cạnh, “Không có.”
“Mẹ thì sao?”
“Cũng không có.” Nghĩ ngợi lại nói: “Lúc tốt nghiệp gửi qua một bó hoa.”
Chị Linh chớp mắt mấy cái: “Chỉ vậy?”
“Chỉ vậy?”
“Không có cái khác?”
“Hết rồi.”
“Này cũng thật là…” Chị Linh nhất thời không biết nên bày tỏ thế nào, mặc dù cô không thích hôn nhân cũng không thích chào đón em bé, nhưng ngày nào đó nếu thật sự có rồi, cũng sẽ chịu trách nhiệm, tuyệt đối sẽ không mặc cho con ruột sống một mình ở bên ngoài nhiều năm không quan tâm không hỏi han, thực sự có phần lạnh lùng vô tình.
Lại liếc nhìn tin tức: “Nhưng vị Lâm tổng này hình như đã lập gia đình lần nữa, ông ta không tìm cục cưng nhà cậu cũng rất tốt, khỏi phải lại cuốn vào tranh chấp gia đình gì đó.”
Cố Diệu Dương tùy ý đáp lời, cầm lấy chìa khóa xe nói: “Chị ngồi đi, tôi đi trước.”
Chị Linh chưa bao giờ thấy đãi khách như hắn, đứng lên nói: “Không phải Tiểu Lâm tự lái xe đi làm sao? Cậu đi đón cậu ấy làm gì?”
Cố Diệu Dương liếc cô: “Đón vợ tan làm cần quan tâm em ấy có lái xe hay không à?”
“Chẳng lẽ không phải muốn đón thì đón?”
Lời này nói không nóng nảy, chị Linh nhìn thời gian ba giờ chiều, xua xua tay với Cố Diệu Dương bảo hắn nhanh nhanh biến mất.
Phòng vẽ tranh của Lâm Duật Ngôn mở gần quận Văn Xương, cách quảng trường không xa, thuê một tòa nhà nhỏ hai tầng sát đường, đặt rất nhiều chậu hoa và cây xanh ở cửa, còn chống một cái bản vẽ, bên trên vẽ thời khóa biểu mỗi ngày, và giáo viên giảng bài tương ứng.
Hôm nay thầy Lâm không có lớp, ngồi ở đại sảnh với Hồ Đông Đông tan học tới chơi, sửa tác phẩm của học sinh, chuẩn bị đóng khung, treo trên tường. Năm nay Hồ Đông Đông mười sáu tuổi, cắt đầu đinh tròn, vừa cao vừa gầy, khác biệt một trời một vực với hồi nhỏ, nó cảm thấy cái tên Đông Đông này quá trẻ con, bảo Lâm Duật Ngôn sau này gọi nó là Hồ Đông, nghe có một loại đẹp trai đơn giản sáng sủa.
Lâm Duật Ngôn nghiêm túc gật đầu, vừa đóng khung tranh vừa nói: “Được thôi, Hồ Đông Đông.”
Hồ Đông Đông lập tức khó chịu, cảm thấy anh Duật Ngôn của nó học xấu rồi.
Hai người bận rộn cả buổi, treo tranh đã đóng khung lên tường, vừa chuẩn bị lên lầu nghỉ ngơi, liền nghe thấy chuông gió treo ở cửa vang lên. Lâm Duật Ngôn quay đầu nhìn, nhìn thấy cậu trai hôm qua bị cha lôi kéo trên quảng trường.
Nó vẫn mặc đồng phục của ngày hôm qua, trên mặt không bẩn.
Lâm Duật Ngôn bảo Hồ Đông Đông đi lên lầu trước, mình thì đi tới, cậu bé kia nhìn cậu không nói gì.
Lâm Duật Ngôn hỏi: “Cậu tìm tôi có chuyện gì không?”
Giọng cậu bé hơi khàn, hình như đang trong thời kỳ vỡ giọng, nghĩ ngợi tự giới thiệu: “Em tên là Uông Kỳ.”
Lâm Duật Ngôn nói: “Tôi biết.”
“Anh… sao anh biết?” Cậu bé hơi kinh ngạc.
Lâm Duật Ngôn nói: “Lúc phòng vẽ
tranh vừa mở cậu đã điền thông tin cá nhân, tôi nhớ rõ.”
“À.” Uông Kỳ nắm chặt quai đeo cặp hỏi: “Em, em có thể vào tham quan một chút không?”
Lâm Duật Ngôn nói: “Có thể, cậu xem tùy ý.”
Uông Kỳ nói tiếng cảm ơn với cậu, đi đến trước mặt tác phẩm vừa treo xong, dừng bước lại.
Lúc này, tiếng chuông gió lại vang lên, Cố Diệu Dương cầm chìa khóa xe đi vào, nhìn thấy Lâm Duật Ngôn đứng trên bậc thang thứ hai đi lên tầng hai, rồi đi tới.
Lâm Duật Ngôn cũng nhìn thấy hắn, đợi hắn đi tới ôm lấy mặt hắn lén lút hôn một cái, không dám hôn ra tiếng, dù gì cũng là nơi công cộng, vẫn phải chú ý ảnh hưởng.
Cố Diệu Dương hỏi cậu sao lại đứng ở đây?
Lâm Duật Ngôn giơ ngón tay lên, chỉ chỉ cậu bé cách đó không xa cho hắn.
Cố Diệu Dương xoay người, Lâm Duật Ngôn nằm úp trên vai hắn một cách tự nhiên.
“Nó lừa em.” Giọng Lâm Duật Ngôn có phần ấm ức.
“Lừa em?” Cố Diệu Dương hỏi: “Lừa em thế nào?”
Lâm Duật Ngôn nhỏ giọng tố cáo: “Hôm qua em và thầy Từ đến quảng trường tuyển sinh, nó và ba nó diễn kịch trước mặt bọn em. Có thể là muốn tranh thủ sự đồng tình, sau đó dạy nó vẽ tranh.”
Cố Diệu Dương nhướng mày: “Làm sao em biết?”
Lâm Duật Ngôn nói: “Cha con họ đều chia ra xuất hiện mấy lần rồi. Không phải đến cửa phòng vẽ tranh, thì là quanh quẩn ở gần quảng trường, em và Hứa Trạch đã chú ý bọn họ từ lâu, nghĩ rằng có thể cho nó quét dọn vệ sinh bù trừ học phí, nếu như nó lấy dũng khí nói mình khó xử, bọn em sẽ cho nó biết ngạc nhiên này.”
“Nhưng không ngờ nó vậy mà thông đồng với ba nó lừa em.”
Cố Diệu Dương nghe giọng nói rầu rĩ của cậu, hơi quay đầu, thấy cậu nhìn chằm chằm vào bóng lưng cậu bé kia, hình như có phần ghen tị.
Mặc dù cách làm của cậu bé và cha không đúng, nhưng Lâm Duật Ngôn biết, hai cha con họ một lòng, có lẽ bọn họ thật sự gặp khó khăn về kinh tế, suy nghĩ hồi lâu mới nghĩ ra một cách vừa ngu vừa vụng, lại khiến người khác phản cảm như thế.
Nhưng Lâm Duật Ngôn vẫn ghen tị.
Tối thiểu một người cha thô lỗ, thoạt nhìn lại không có văn hóa gì, sẽ ủng hộ sở thích của con cái, sẽ cùng cố gắng với con cái, dù là phương hướng cố gắng của ông ta sai lầm, nhưng về mặt tình cảm, ông ta và con trai đứng cùng một bên.
“Chồng à…”
“Hửm?”
“Em đau eo?”
“Vẫn đau?”
“Ừ. Anh cõng em lên lầu được không.” Cả người Lâm Duật Ngôn treo trên lưng Cố Diệu Dương, lại cọ cọ vào cổ hắn. Cố Diệu Dương mặc cậu dính một lát, giơ tay cõng cậu lên, móc chìa khóa xe vào ngón tay, đong đưa, hiếm khi ấm giọng nói: “Có phải cục cưng nhà ta trở nên thông minh không?”
Lâm Duật Ngôn vốn đang sến sẩm tựa nghiêng trên bả vai hắn, nghe hắn nói thế lập tức vểnh tai.
Cố Diệu Dương nói: “Hôm qua anh hoàn toàn không nhìn ra bọn họ đang diễn trò.”
Lâm Duật Ngôn kinh ngạc: “Hôm qua anh cũng ở đó?”
Cố Diệu Dương bịa chuyện: “Tan làm đi ngang qua.”
“Lừa người, công ty của anh xa thế kia làm sao lại đi ngang qua?” Lại lắc lư đầu đắc ý nói: “Nhưng mà thầy Từ cũng không phát hiện, còn tưởng là thật đấy.”
“Cho nên vẫn là em trở nên thông minh.”
“Nào có nào có.” Lâm Duật Ngôn giả bộ khiêm tốn: “Đều là vì trong nhà có một con đại hồ ly xảo quyệt, mỗi ngày phải đấu trí đấu dũng với nó, mới có chút trưởng thành.”
Cố Diệu Dương cười, biết rõ còn cố hỏi: “Đại hồ ly là ai?”
Lâm Duật Ngôn lại nằm trên người hắn, tâm trạng sa sút quét sạch sành sanh, mắt cong cong nói: “Là anh nha.”