Lâm Duật Ngôn làm thế nào cũng không ngờ, cậu và Cố Diệu Dương ở bên nhau nhiều năm như vậy, trải qua nhiều chuyện như thế, lại vì một chuyện nhỏ không có ý nghĩa, chiến tranh lạnh ba ngày.
Với sự hiểu rõ của cậu về Cố Diệu Dương, hắn căn bản sẽ không ghen vì chuyện đứng đắn này, đương nhiên, cũng không phải nói những lần ghen trước kia của hắn không đứng đắn, nhưng lần này rất kỳ lạ.
Giống như đột nhiên gây chuyện, cố ý kiếm chuyện.
Lâm Duật Ngôn định hòa giải với hắn, ai ngờ hắn chẳng những không chấp nhận, lại còn mang theo gối rời nhà trốn đi chuyển đến phòng ngủ thứ hai?
Lâm Duật Ngôn cũng giận, hôm nay dứt khoát không về nhà, ở lại ký túc xá giáo viên với Hứa Trạch, ấm ức nói: “Tôi cảm thấy anh ấy cố ý muốn cãi nhau với tôi, Uông Kỳ hoàn toàn chỉ là cái cớ.”
Hứa Trạch nói: “Có lẽ hắn thật sự là đơn thuần ghen thì sao? Tâm nhãn của đàn ông đều đặc biệt nhỏ, tuyệt đối không nhìn nổi người yêu đối xử tốt với người khác.”
Lâm Duật Ngôn lắc đầu, xoay chiếc nhẫn trên tay không vui. Cố Diệu Dương không phải người ngây thơ như thế.
Hứa Trạch dựa vào giường liếc một cái, tuy rằng cậu ta từng yêu đương không ít, nhưng phần lớn đều là chơi đùa, loại tòng nhất nhi chung như Lâm Duật Ngôn này đúng là chưa bao giờ, cũng không biết phải an ủi như thế nào, đành phải tìm đại cái đề tài, phân tán sự chú ý của cậu: “Nhẫn cưới của các ông nhìn rất đơn giản.”
(tòng nhất nhi chung [从一而终]: chỉ người phụ nữ chung thủy với chồng cả đời, chống chết cũng không tái giá)Lâm Duật Ngôn: “Ừ, lúc đó vừa tốt nghiệp, anh ấy cũng mới giải nghệ không lâu đã mở công ty, không dư tiền. Sau đó tôi đã chọn một kiểu đơn giản.”
“Còn lễ cưới?”
Lâm Duật Ngôn nói: “Không có lễ cưới, anh ấy vốn cũng không có bạn bè gì, bạn bè của tôi cũng ở trong nước, ngày đó kết hôn cùng nhau ăn cái bánh gato nhỏ, coi như kết thúc buổi lễ rồi.” Mặc dù rất giản dị, nhưng bây giờ ngẫm nghĩ, vẫn cảm thấy rất ngọt.
Hứa Trạch nhìn cậu cong khóe môi, lập tức hối hận đã nói về đề tài này, gì mà tức giận cãi nhau đều là mượn cớ, giết chó mới nhà mục đích cuối cùng nhất. Đang định tắm một cái rồi ngủ, điện thoại đột nhiên vang lên, liếc nhìn cuộc gọi đến, lập tức kết nối: “Alo, cậu ta ở đây…”
Còn chưa nói xong, đột nhiên bị đối phương ngắt lời.
Lâm Duật Ngôn lén lút liếc sang, lắng tai nghe cả buổi, kết quả một chữ cũng không nghe thấy.
Hứa Trạch “Ừ” hai tiếng, sắc mặt hơi phức tạp, mấy phút sau cúp điện thoại, Lâm Duật Ngôn mong đợi hỏi: “Ai thế?”
Hứa Trạch nói: “Không có ai, một giáo viên nhà trẻ bên cạnh.”
“À…” Lâm Duật Ngôn thở dài: “Vậy đi ngủ thôi.”
Hứa Trạch đáp lời, lại nói: “Ngày mai ông dạy thay tôi mấy tiết đi, tôi với thầy Từ có chút việc phải đi ra ngoài một chuyến.”
Lâm Duật Ngôn gật đầu, đứng lên tắt đèn, ngã xuống chiếc giường đơn bên cạnh Hứa Trạch, mất ngủ.
Hôm nay Cố Diệu Dương không tìm cậu, sau khi bọn họ kết hôn, đây là một ngày hoàn toàn không có bất cứ liên lạc nào.
Lâm Duật Ngôn vốn muốn chủ động gọi điện thoại, nhưng cậu lại cảm thấy lần này là vấn đề của Cố Diệu Dương, không thể cúi đầu trước, nhưng không liên lạc lại cảm thấy buồn, ngày hôm sau nằm úp sấp trên bàn dài ở đại sảnh tầng một, ngơ ngác nhìn bên ngoài.
Uông Kỳ đã tới đây đi học rồi, hình như nó quen biết Hồ Đông Đông, nhìn thấy Đông Đông tới chơi, chủ động lên tiếng chào hỏi với Đông Đông, ai ngờ Đông Đông ôm cổ Uông Kỳ cấp tốc chạy sang một bên, lén lén lút lút không biết nói gì. Nếu là ngày thường Lâm Duật Ngôn chắc chắn sẽ tò mò chạy tới dự thính, nhưng hôm nay thực sự không có chút hứng thú nào, liếc nhìn ngày trên điện thoại, lại thở dài.
Chẳng lẽ ngày hôm nay quan trọng như vậy, hắn cũng quên rồi sao?
Đang buồi xo, ngoài cửa đột nhiên có hai người đi vào, một người vừa cao vừa to, còn có da đen tóc hồng.
“Mạnh, Mạnh Hổ? Charlie?”
“Hey! Tiểu Ngôn!”
“Sao các anh lại tới đây?” Lâm Duật Ngôn khiếp sợ đứng lên, từ sau khi bọn họ về nước, đã rất lâu rồi chưa từng gặp đám tuyển thủ của câu lạc bộ, bây giờ Mạnh Hổ đã trở thành ngôi sao MMA khá lợi hại, Charlie và bạn gái của anh ta cũng sửa lại tên tiếng Trung dễ nghe hơn.
(MMA – Mixed martial arts: võ thuật tổng hợp)“G đâu?” Mạnh Hổ nói.
Lâm Duật Ngôn đáp: “Anh, anh ấy không ở đây…”
“Hở? Không phải hắn bảo hôm nay là ưm ưm ưm?” Mạnh Hổ nói còn chưa dứt lời đã bị Charlie bịt miệng lại, “Xin lỗi Lâm, chúng tôi đi nhầm, cậu làm việc trước đi, lần sau gặp lại.” Nói rồi kéo Mạnh Hổ ra ngoài cửa, nửa đường vậy mà gặp Orson ôm một bó hoa tươi, cũng không biết ba người bọn họ quen nhau như thế nào, xúm lại với nhau lấy điện thoại ra, hình như đang nghiên cứu bản đồ, sau đó chặn một chiếc taxi, cùng nhau biết mất.
Lâm Duật Ngôn đứng ở cửa khó hiểu nhìn một lúc, quay đầu, phát hiện Hồ Đông Đông cũng đứng lên, túm lấy Uông Kỳ dáng vẻ hai anh em tốt, nói: “Anh Duật Ngôn, em dẫn cậu ấy ra ngoài một lát, quay lại nhanh thôi.”
Lúc này không có lớp, cũng không cần Uông Kỳ quét dọn vệ sinh trong mọi thời tiết, Lâm Duật Ngôn gật đầu nói: “Được rồi.”
Vừa định đóng cửa lại, quay về tiếp tục nằm sấp, vậy mà nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ dừng ở ven đường, chị Linh bước xuống xe, cầm điện thoại nói: “Không ở phòng vẽ? Thế ở đâu? Tôi đã dần theo Tăng lão đến rồi?”
Lâm Duật Ngôn nhìn thấy rõ ràng một cây gậy thò ra từ ghế phó lái, vừa định chạy ra ngoài nghênh đón, lại phát hiện cây gậy “vèo” một cái rụt về, chị Linh đóng sập cửa xe, mang theo Tăng tiên sinh ngay cả mặt cũng không lộ ra ngoài rẽ vào đại lộ, lập tức
không thấy hình bóng.
Quái lạ...
Lâm Duật Ngôn ngơ ngẩn đứng tại chỗ, không biết xảy ra chuyện gì. Cậu lấy điện thoại ra, muốn gọi điện cho Cố Diệu Dương, mặc dù hai người vẫn đang chiến tranh lạnh, nhưng đột nhiên gặp được nhiều người quen như vậy, vẫn muốn nói một tiếng.
Cố Diệu Dương lại giành trước một bước, gọi điện cho cậu.
Nhịp tim Lâm Duật Ngôn hơn nhanh, trong lúc nhất thời không biết nên dùng giọng điệu nào đối mặt với hắn. Cố Diệu Dương trực tiếp lựa chọn, vô cùng lạnh lùng nói một địa chỉ, bảo có chuyện muốn nói với cậu.
Địa điểm hẹn là một nhà máy rượu nho, nhằm vào ngày hôm nay, Lâm Duật Ngôn suy đoán có phải Cố Diệu Dương cố ý tạo một bất ngờ lãng mạn hay không.
Nhưng cậu lại hơi bận tâm, dù gì mấy ngày trước họ vẫn luôn chiến tranh lạnh, hơn nữa giọng Cố Diệu Dương vừa nãy cũng trầm thấp đáng sợ, căn bản không giống muốn cho cậu bất ngờ, ngược lại giống như muốn nói ly hôn với cậu hơn…
Lâm Duật Ngôn hoảng sợ quá chừng, vẫn luôn bảo mình duy trì bình tĩnh.
Mãi đến khi cậu xuống xe, nhìn thấy người đầu tiên đứng ở cửa nhà máy rượu nho, cũng không bình tĩnh được nữa.
Người kia ôm một bó hoa tươi, chính là Từ Tĩnh Lan đã nhiều năm không gặp, nhẹ giọng nói với cậu một câu: “Tân hôn hạnh phúc.”
Nước mắt Lâm Duật Ngôn lập tức rơi xuống, oán thầm, đây là tân hôn gì chứ, rõ ràng đã mấy năm rồi.
Cậu căn bản không kịp nói gì với người mẹ nhiều năm chưa gặp, đã thấy hiện trường lễ cưới trên bãi cỏ được trang trí tỉ mỉ, tất cả những người vừa rồi đi nhầm cửa đều ngồi ở trên ghế quay đầu nhìn cậu, ngay cả chú Chu bị gãy hai chân cũng tới. Lại còn có Trác Hàng và đàn chị vất vả theo đuổi được của cậu ta, mang theo vẻ mặt không thể tin nổi, theo tất cả mọi người cùng vỗ tay.
Cố Diệu Dương ngủ ở phòng ngủ thứ hai ba ngày ăn mặc vô cùng anh tuấn, kết quả mình chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng dính thuốc màu, bởi vì lo lắng hắn nói với mình vấn đề ly hôn, căng thẳng đến độ ngay cả tạp dề cũng chưa kịp cởi.
Hứa Trạch cũng tới, còn dẫn theo tất cả giáo viên của phòng vẽ tranh.
Thảo nào hôm nay bảo cậu dạy thay bốn tiết, cũng suýt mệt chết rồi.
Trong lòng Lâm Duật Ngôn tủi thân, đi đến trước mặt Cố Diệu Dương, bĩu môi rơi nước mắt.
Bắt nạt quá đà rồi? Cố Diệu Dương treo nụ cười xấu xa, một tay ôm cậu vào lòng dỗ dành: “Xin lỗi cục cưng, anh chỉ muốn cho em một bất ngờ.”
Lâm Duật Ngôn ấm ức: “Đây là bất ngờ anh cho em ư? Lúc anh chiến tranh lạnh với em, em cũng sắp buồn chết rồi.”
Cố Diệu Dương hôn đỉnh đầu cậu một cái: “Xin lỗi, anh biết sai rồi.”
“Anh căn bản không biết.” Lâm Duật Ngôn nghẹn ngào nói: “Sao anh vẫn hư hỏng vậy? Có phải anh nghĩ rằng đến tám mươi tuổi rồi vẫn trêu em như thế?” Cậu khóc hơi dữ, hoàn toàn không để ý hình tượng ngay trước mặt tất cả người thân bạn bè.
Cố Diệu Dương thoáng cái không dỗ nổi, ôm cậu lắc lư trên sân khấu lễ cưới đẹp đẽ.
“Bởi vì bây giờ em thông minh lên rồi mà.”
“Nếu như anh không dùng cách này, em nhất định sẽ đoán được anh muốn tặng cho em bất ngờ này. Xin lỗi, anh nhận sai, đây là lần cuối cùng, sau này tuyệt đối sẽ không trêu em nữa.”
Nhưng bất kể hắn xin lỗi thế nào, Lâm Duật Ngôn cũng khóc không dừng được, Cố Diệu Dương hiếm khi không tìm được nguyên nhân, chống trán cậu giả vờ đáng thương: “Tha thứ cho anh đi, anh biết em nhớ người nhà nên liên lạc với mẹ em trước, lại tìm tất cả bạn bè chung của chúng ta về, bận rộn ròng rã ba ngày mới tự tay bố trí được hiện trường hôn lễ này, em xem, tay cũng trầy xước rồi…”
Trong tay trái quả nhiên bọc một cái băng dính cá nhân, Lâm Duật Ngôn vừa tức giận, vừa thổi thổi giúp hắn, “Tại sao không cẩn thận một chút.”
Cố Diệu Dương nói: “Bởi vì ba ngày rất vội, lại phải liên lạc với nhiều người như vậy, mặc dù chúng ta đã kết hôn từ lâu, nhưng anh vẫn muốn trong ngày kỷ niệm ngày cưới, bù một đám cưới thuộc về chúng ta…”
“Anh còn nói!” Lâm Duật Ngôn đỏ mắt ngắt lời hắn, kéo tạp dề tràn đầy thuốc màu khóc càng thảm hơn: “Trong lễ cưới của em, em cũng không xứng mặc một bộ âu phục sao?”
***
Tác giả để hoàn rồi, không biết có phiên ngoại không nữa