Lão Lưu lo lắng từ hôm qua tới giờ, trời chưa sáng đã hí cửa, lén lút nhìn vào tẩm phòng. Hắn trông thấy bên giường nhỏ là cổ cầm hôm qua Tú cơ mang đến, chung trà hôm qua vẫn còn y nguyên và quyển sách hôm qua thì bị quăn góc rơi dưới đất. Lại từ từ nhìn theo sàn nhà, áo bào của bệ hạ, váy lụa của nương nương… hà hà, tốt lắm, tốt lắm…
Chiều hôm qua Tú cơ đột nhiên chạy tới Thái Kiến cung. Bệ hạ nổi giận rồi cũng cho nàng vào. Vào là vào từ chiều tới sáng sớm nay, cơm tối hai người cũng không ăn mà lão Lưu thì nào dám gõ cửa nhắc nhở. Chặc chặc, bệ hạ trở thành thanh niên sa đọa rồi!
Lão Lưu mãi mê rình mò, mông đít chu ra, mặt dán vào cửa. Thấy sắc trời còn sớm nên cứ để bệ hạ nghỉ ngơi, lão vui vẻ chạy đi tâm sự với Tiểu Thạch Đầu. Ở phía trong kia Tú Thanh đang làm kén sâu nhất quyết không chịu chui ra. Hòa Nghi Cảnh dụ dỗ thế nào cũng không được. Hắn ôm khối chăn to lù lù chỉ lộ ra đuôi tóc rất dài
-Ngoan, buông chăn ra…
Kén sâu nhún nhích, đây là lắc đầu. Hòa Nghi Cảnh thở dài, thật muốn nổi khùng! Hắn có vẻ cương quyết mò tay xuống lớp đệm, lấy ra một con dao bạc. Dao? Dao để làm gì? Thật ra đây là vũ khí hắn quen cất giấu trên giường ngủ, nó đã một lần cứu được mạng hắn. Hòa Nghi Cảnh rọc kén sâu ra, ôi cái mền đáng thương đã trở thành vật hy sinh. Tú Thanh sẽ không ngờ lão quân biến thành Hòa Nghi Cảnh lại trở nên bất chấp thủ đoạn như vậy.
-Aaaa!
Nàng bị bóc ra như một kiện hàng. Ai đó cảm thấy mình quá thông minh, ném hết chăn gối đi, xem nàng lấy gì làm vũ khí nữa? Quanh giường trống rỗng, ngoài thân thể bệ hạ thì không có thứ gì giúp nàng che chắn, sưởi ấm. Tú cơ hức hức khóc đến đáng thương. Nàng lẽ ra không nên nghe Điềm Điềm xúi bậy, để bây giờ bị giày vò như vậy, vô lực phản kháng.
-Bệ… bệ hạ… sắp phải lên triều rồi!
-Lưu Đại Ngốc chưa gọi, lần nữa vẫn kịp.
Tú Thanh kinh hãi muốn tẩu thoát, ai ngờ nàng vừa trườn đến mép giường thì bị con gấu đè lên lưng, đến tay cũng chưa với tới y phục. Tóc dài tán loạn, nụ hôn nóng rẩy, tiếng thở gấp gáp… Hòa Nghi Cảnh vuốt ve tấm lưng bóng láng ẩm một tầng mồ hôi…
-Thanh nhi, Thanh nhi…
Mặt trời ngủ một giấc rồi vươn vai thức dậy…
Hắn không ngủ giấc nào nhưng chẳng thể thức dậy vươn vai…
.
Mùa bão tháng tám qua, mùa đông cuối năm trên Cao Triều lặng lẽ đến. Tuyết phủ một tầng trắng xóa. Cuối năm, công sự rất nhiều. Hòa Nghi Cảnh miễn cưỡng ứng phó được trong tình trạng mù lòa này, tuy nhiên hắn cũng bắt đầu cảm thấy vấn đề nghiêm trọng, chờ khi tháng Giêng bận rộn qua đi có lẽ phải đến chùa Đức Bính hỏi thăm Đỗ Tuyền đại sư. Cao Lãnh rất kiệm lời nhưng luôn biết nói vào trọng tâm. Hắn thường kề bên quan sát thay bệ hạ, mô tả thái độ và biểu cảm của người khác. Làm vong nhiều năm như vậy, bước qua một hồi sinh tử con người đều có khả năng phán đoán nhanh nhạy. Tạm thời Cao Lãnh rất được việc…
Hòa Nghi Cảnh vẫn sủng ái Tú cơ nhưng ban ngày không kè kè một bên nữa. Chỉ có tối muộn hắn mới mệt mỏi trở về, ôm nàng ngủ vùi. Năm mới đến, hậu cung được ban thưởng rất nhiều nhung lụa bạc vàng. Mấy năm nay tuy bệ hạ lạnh lùng với các nàng nhưng chưa từng hẹp hòi chuyện ăn mặc. Ti thải phường hối hả cắt may váy xuân cho các vị nương nương, trong lòng họ rất cảm kích Tú