Lính tốt ở địa phủ chính là đầu trâu và mặt ngựa. Nghe nói Diêm Vương đời thứ nhất là một người con của Nữ Oa thần mẫu, sống vào thời tối cổ. Ngài là đứa con không được sủng ái nhất, cho nên bị anh chị em đầy xuống âm ti, cả đời chưởng quản luân hồi, tính toán sổ sách. Một năm, hai năm thì không sao nhưng trăm năm, nghìn năm thì cô liêu chịu không thấu. Diêm Vương đành tìm đường lui ình, nghe nói Nữ Oa mẫu thân rất thích hội họa, nếu có thể vẽ kiệt tác lấy lòng có thể mẹ sẽ gọi mình trở về nhà.
Diêm Vương ôm hy vọng bắt đầu bày giấy và nghiên mực, họa một bức tranh mỹ nhân. Người trong tranh, dĩ nhiên là Nữ Oa tài giỏi xinh đẹp. Đáng tiếc một điều, Diêm Vương trời sanh tay chân vụng về, mắt bị loạn thị, đầu óc không bình thường. “Mỹ nhân” trong tranh nhìn không giống người, kiểu tóc hai sừng rất giống trâu, mặt thì lai lai giống ngựa. Diêm Vương vẽ xong, cảm thấy không vừa lòng, vò giấy ném xuống biển dầu. Vẽ lại, vò giấy, lại vẽ, vò giấy… không biết ông ta vẽ đã mấy trăm năm, đến lúc cảm thấy mỏi tay hoa mắt nhìn lại thì… âm phủ tự nhiên chen chúc một đám quái thai, người có cái đầu trâu, người có khuôn mặt ngựa. Thì ra pháp lực của Diêm Vương truyền vào ngòi bút, tuy không tạo ra mỹ nhân nhưng tạo thành rất nhiều trâu ngực. Đám người không ra người thú không ra thú này… Diêm Vương không biết tiêu hủy thế nào cho hết!
Lấy tinh thần tiết kiệm chống lãng phí, Diêm Vương huấn luyện họ thành lính âm phủ, chuyên đi tìm bắt hồn phách trốn luân hồi, dẫn dụ người chết về với âm ti, diệt trừ ma hồn, oán hồn làm hại nhân gian,… Trải qua bao thăng trầm, Thần giới rơi vào Ma Vực, Tiên giới đứng lên nắm quyền, Ma giới hoành hành rồi bị thu phục… chỉ có địa phủ vẫn trước sau như một, đầu trâu mặt ngựa trung thành tận tụy với nghề nghiệp của mình.
Bản chất của họ không là người, không là ma, không là tiên, cũng không là quỷ… họ đơn giản là những hình vẽ sinh ra, cũng chẳng có linh hồn và suy nghĩ thực thụ. Chính vì lẽ đó đầu trâu mặt ngựa là những con rối cực kì…. Ngu ngốc! Diêm Vương các đời tiếp theo biết rằng khó có thể trọng dụng bọn người này vì vậy họ nghĩ tới chiêu nạp thêm lính tốt. Người chết có nhiều con đường lựa chọn. Đôi khi họ chán ngán hồng trần, không muốn uống canh Mạnh Bà để lãng quên hoặc tâm si vọng tưởng với một người vĩnh viễn không thể nên duyên… Vậy là họ làm khế ước bán hồn cho Diêm Vương, trở thành lính địa phủ. Họ có linh hồn, có suy nghĩ, quả thật dễ sử dụng. Tuy bề ngoài không kinh dị như đầu trâu mặt ngựa nhưng bởi vì chức trách giống nhau, họ vẫn bị gọi là đầu trâu mặt ngựa.
Đội ngũ này cũng có phân cao thấp, những đầu trâu mặt ngựa giỏi giang tháo vát liền lên chức thành Hắc Bạch Vô Thường, có quyền sai khiến thuộc hạ. Ly Kính và Đậu Oánh là hai Hắc Bạch Vô Thường, họ ít khi trực tiếp lên nhân gian bắt hồn, đa phần chỉ phân chia công việc cho đầu trâu mặt ngựa, tính tiền lương và tiền thưởng mỗi quý. Thế mà hôm nay không hiểu sao Diêm Vương triệu họ tới, căn dặn đi Cao Triều dẫn một linh hồn trở về.
Ly Kính và Đậu Oánh rất lo lắng. Linh hồn nào mà họ phải đích thân đi? Nhất định là hồn ma lâu năm thành tinh, khó bề xử lý rồi! Địa điểm lần này là hoàng cung Cao Triều, đi theo lá tre chỉ đường, Ly Kính và Đậu Oánh bị dẫn tới đại nội điện. Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, bọn họ sống nhiều năm cũng phải hít sâu hoảng sợ. Ma, ma, đâu cũng là ma!!! Những con ma này không giống hồn phách bình thường, trên người họ có dán bùa, loại bùa che mắt, tự vệ, không thể tùy tiện bị dẫn đi. Đây là Thái Kiến cung của đương kim hoàng đế, kiến trúc này rất giống các vách tường dưới âm phủ, là thứ phong thủy nghịch dương thuần âm, chỗ lý tưởng cho linh hồn nương náu. Bọn họ kinh ngạc,